Thời gian cứ thế dần trôi, mãi tới khoảng một khắc sau, Truyền Tống Trận trong hư không mới có động tĩnh.
Đến rồi!
Diệp Thành nheo mắt, hắn đẩy chân nguyên vào trong roi Đả Thần Tiên, hai tay cầm chắc cây roi, bộ dạng giống như đi đánh bóng vậy.
Vù!
Truyền Tống Trận trong hư không rung lên, một bóng người bước ra: “Cổ huynh, ta…”
Bịch!
Đồ Thân vừa bước ra, còn chưa nói xong một câu đã bị Diệp Thành vung roi lên, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì phần sau gáy đã bị quất một roi đau đớn, bị đánh cho tới mức lảo đảo.
Vút!
Thế rồi Chung Ly cũng ra tay mạnh mẽ, một kiếm như thần mang, uy lực mạnh mẽ, không cho Đồ Thân cơ hội đứng vững, vùng đan hải của ông tập tức bị đâm xuyên, ông ta còn chưa kịp kêu gào thì roi thứ hai của Diệp Thành đã tới, Đồ Thân lập tức ngã nhào ra đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng hai tới ba giây, nhanh tới mức khiến lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan phải thẫn thờ mất một lúc.
“Đây…cũng nhanh quá đi mất”, lão tổ nhà họ Tô giật giật khoé miệng: “Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế sao?”
“Sự thực chứng minh hợp tác đồng đội rất quan trọng”, Hồng Loan tặc lưỡi.
“Các người…các người rốt cục là ai?”, Đồ Thân ngã nhào trên mặt đất nhìn nhóm người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa rồi ông ta còn trong trạng thái ngơ ngác nhưng giờ xem ra rõ ràng ông ta đã mắc bẫy, vả lại cái bẫy còn được gài sẵn cho riêng ông ta. Bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như vậy, cho dù không bị đánh lén thì ông ta cũng không thể nào trốn thoát.
“Chúng ta là người tốt”, Diệp Thành bật cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, lòng bàn tay đã ấn vào đầu Đồ Thân.
A…!
Ngay sau đó bên trong địa cung vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Đồ Thân.
Mười mấy giây sau, tiếng kêu gào mới tắt lịm, Diệp Thành Sưu Hồn xong xuôi còn Đồ Thân giây phút trước hãy còn là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì lúc này đã ngất lịm đi, trở thành một phế nhân.
Phía này, Diệp Thành thở phào một hơi, sắc mặt lạnh lùng.
Từ kí ức của Đồ Thân, hắn có thể trông thấy quá nhiều cảnh tượng khiến người ta phải phẫn nộ, truy sát nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, mặc dù công lao của ông ta không phải lớn nhất nhưng ông ta lại có công nhiều nhất, ông ta có một tính cách quái gở đó chính là ăn tim người, không biết bao nhiêu người của Hằng Nhạc Tông đã chết thảm trong tay ông ta.
“Cho ông sống thêm vài ngày”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn đem kí ức linh hồn lạc ấn xong xuôi thì đưa cho mọi người mỗi người một phần.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!