Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng sát phạt đến, Doãn Chí Bình không những không tỏ vẻ lo sợ mà ngược lại còn bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Đúng là đã đánh giá các ngươi thấp rồi”.
Dứt lời, hắn tung một chưởng đánh ra chín đạo thần long cự ảnh khổng lồ.
Gừ! Gừ! Gào!
Chín con rồng gầm thét, tiếng vang chấn động như tiếng sầm rền, mỗi một phần thân rồng đều có long khí bao quanh, mỗi phần long khí đều nặng tựa núi cao khiến cả hư không như rung chuyển.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí thế bá đạo toát ra, hắn vung ngang thanh đao chém vào ba đạo long ảnh sau đó lại tung chưởng khiến ba đạo long ảnh tan thành hư vô, còn đạo long ảnh cuối cùng cứ thế bị biển màu vàng kim nhấn chìm.
“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, Thái Hư Cổ Long hiển hiện che lấp cả bầu trời sau đó từ từ giáng xuống, cả rặng núi như chịu áp lực nặng nề khiến từng ngọn núi sụp đổ.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức nghịch thiên sát phạt tới nhưng tốc độ của Cơ Tuyết Băng còn nhanh hơn hắn, Huyền Linh Thần Kiếm mạnh mẽ, một kiếm chém ra một đạo kiếm mang tinh hà khiến cho Thái Hư Long Ấn giáng từ trên trời xuống lập tức vỡ tan.
Lúc này, cả ba người mới bãi chiến, mỗi người đứng ở một góc trong không gian hư vô.
Một bên, Diệp Thành bước trên biển tinh hải màu vàng kim, toàn thân có ánh vàng kim chói lọi, khí tức vàng kim bao quanh cơ thể, cả cơ thể hắn giống như được đúc bằng vàng, khí huyết sục sôi, chiến ý ngút trời, Diệp Thành lúc này y như một vị chiến thần vậy.
Một bên, Cơ Tuyết Băng bước trên biển huyền linh, toàn thân có thần hà bao quanh, mỗi một luồng khí đều hiện lên tuyệt đẹp, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm một lớp thần hoa, khí thế mạnh mẽ dị thường, trông chẳng khác gì huyền nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm.
Một bên, Doãn Chí Bình chân bước trên biển Thái Hư Long Biển, toàn thân với long khí bao quanh, bên trong cơ thể có tiếng rồng gầm vang vọng, uy lực mạnh mẽ, không gian xung quanh méo mó như muốn nổ tung, khả năng chiến đấu của hắn mạnh mẽ dị thường, trông hắn chẳng khác vì một vị thần vương.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Cả ba giữ thế chân vạc, khí thế mạnh mẽ khiến cho cả hư không rung chuyển.
Cảnh tượng này khiến cho những kẻ tới xem trận chiến từ tứ phương cũng phải kích động, người nào người nấy quan sát chăm chú không rời mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cảnh tượng đặc sắc nào.
“Hoang Cổ Thánh Thể Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ với độ hoạ hợp chín phần Doãn Chí Bình, đây đúng là ba người xuất sắc nhất Đại Sở”, có người trầm trồ lên tiếng.
“Đệ tử xếp thứ nhất, thứ hai, thứ ba trên bảng Phong Vân, đây chắc chắn là trận quyết chiến kịch liệt nhất trên bảng Phong Vân”.
“Đệ tử thứ nhất trên bảng Phong Vân một mình chiến đấu với đệ tử thứ hai và đệ tử thứ ba, ai mạnh ai yếu đây?”, rất nhiều người bắt đầu đưa ra suy đoán về kết cục của trận đại chiến này.
“Các ngươi mà đủ tư cách chiến đấu với ta sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói tôi độc của Doãn Chí Bình vang vọng khắp bầu trời, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như thể hắn là vị vua của thế gian vậy.
“Ra dáng được đấy”, Diệp Thành lấy tay khẩy kẽ răng, hắn vác Bá Long Đao lên, một tay gãi tai, trông dáng vẻ như vị chiến thần nhưng bộ dạng lúc này của hắn so với một tên vô lại thì chẳng có gì khác biệt.
“Vậy thì trong hai ngươi kẻ nào tiếp chiêu trước?”, Doãn Chí Bình cười u ám.
“Ngươi mạnh như vậy thì đánh cả hai chúng ta có vấn đề gì đâu, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Cơ Tuyết Băng đã di chuyển, chân bước trên biển Huyền Linh cứ thế sát phạt về phía trước.
“Mẹ kiếp, còn hung hơn cả ta”, Diệp Thành tỏ vẻ ái ngại, không ngờ Cơ Tuyết Băng lại ra tay dứt khoát như vậy, quan trọng nhất đó là hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí đằng đằng của cô với Doãn Chí Bình.
“Muốn đánh thì cô đánh trước”, Diệp Thành gãi tai, hắn vào vai một vị khách đứng xem.
Vút!
Khi Diệp Thành nói thì Cơ Tuyết Băng đã chém ra một kiếm tuyệt thế vào hư không, có điều kiếm này của cô mạnh mẽ nhưng lại bị một chưởng hư ảo của Doãn Chí Bình đánh lui.
“Hôm nay không chết không nghỉ”, Cơ Tuyết Băng nhẩm trong lòng, sát khí càng tăng lên mạnh mẽ, cô đứng lại, tung chưởng đánh ra một biển vân hải, tiếp đó là cửu thiên huyền linh ấn và cửu thiên huyền linh chỉ.
“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng, bàn tay biến to lên, hắn tung chưởng quét ngang qua đánh tan biển mây của Cơ Tuyết Băng sau đó lại tung thêm một chưởng khiến cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng biến mất vào hư vô, cuối cùng Thái Hư Nhất Chỉ xuất hiện lại lần nữa đẩy lùi Cơ Tuyết Băng.
Thiên vũ địch phàm!
Phong quyển khiên trần!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!