Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Rầm! Bịch! 

 Giữa đất trời, tiếng nổ ầm vang không những không ngừng lại mà ngược lại còn vang dội hơn, mỗi một âm thanh vang lên như sấm rền. 

 “Đại chiến hơn năm trăm hiệp mà không phân thắng bại, ba người này đúng là giỏi đánh đấm”, đã có người trầm trồ không ngớt. 

 “Trận đại diến kinh thiên động địa sao có thể kết thúc nhanh như vậy được?”, có người nói xong còn thẫn thờ nhìn trận chiến, cũng có người lấy ra kí ức thuỷ tinh lạc ấn cảnh tượng này vào trong có vẻ như định mang về để bán, thứ này có lẽ rất đáng tiền, mang ra chắc chắn là binh khí mạnh tuyệt đối. 

 “Tên tiểu tử này, có phải ngươi rảnh quá rồi không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi vang vọng trong thần hải của Diệp Thành, “mất thời gian, cứ thế thể hiện khả năng chiến đấu đỉnh phong diệt Doãn Chí Bình là xong”. 

 “Ngươi đúng là chẳng hiểu gì cả”, Diệp Thành mắng lại, “đây không phải là chuyện thường, nếu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh thì đương nhiên mạnh hơn hắn nhưng hắn sẽ đứng yên cho ta đánh sao? Nếu hắn muốn chạy thì lão tử đây cũng không ngăn được, còn ta lại bị lộ thân phận, làm không tốt sẽ bị đám đông vây đánh”. 

 “Hắn mạnh vậy sao?”, Thái Hư Cổ Long kinh ngạc. 

 “Thừa lời”, Diệp Thành vừa tấn công vừa bĩu môi: “Hôm nay lão tử đây coi như được chứng kiến sự bá đạo của Thái Hư Cổ Long rồi, mặc dù ta không dùng hết toàn lực nhưng ta lại liên thủ với Cơ Tuyết Băng ở trạng thái đỉnh phong nên đánh thế này mà không thể khiến hắn bại thì cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn thế nào rồi”. 

 “Nếu ngươi không dùng hết sức thì không thể diệt hắn được”. 

 “Cho nên ta cần một chiến đài chỉ có hai chúng ta”. 

 “Ta hiểu rồi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành đã thay đổi, nó có thể nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Thành, tự tin một mình có thể tiêu diệt được Doãn Chí Bình, đó không phải là sự ngông cuồng mà là một loại tín niệm, tự tin dũng mãnh vô địch. 

 Rầm! Đùng! 

 Khi cả hai đang trò chuyện thì ở một bên hư không vang lên tiếng nổ rầm trời. 

 Nơi đó, sương khói cuộn trào, sát khí lạnh băng, thần quang vạn đạo, khí thế sục sôi, mặc dù chỉ là mấy chục bóng hình nhưng lại như nghìn quân vạn mã đang phi nước đại. 

 Nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mạnh của Thanh Vân Tông, đi đầu chính là một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông: Thanh Vân Lão Tổ. 

 “Giết, không để sót một tên”, Thanh Vân Lão Tổ gằn lên lạnh lùng đầy uy nghiêm. 

 Ngay lập tức, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với sát khí ngút trời lao đến, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín với uy lực mạnh mẽ sát phạt đến. 

 Mẹ kiếp! 

 Thấy những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt đến, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói thêm lời nào mà quay người toan bỏ chạy. 

 Nên biết rằng chín tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thanh Vân Tông đều mạnh như lão tổ, còn mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nếu cùng đánh về phía này thì sẽ khủng khiếp đến mức nào. 

 Phía này, Cơ Tuyết Băng cau mày, hít vào một hơi thật sâu, cô không thể không quay người lướt đi như một đạo thần mang. 

 Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, sắc mặt của hắn vô cùng tôi độc, khả năng chiến đấu cũng ngút trời, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, trước đó hắn tính kế hại Thanh Vân Tông khiến Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng, người của Thanh Vân Tông chỉ muốn tìm hắn tính sổ, hiện giờ thấy trận thế khổng lồ đó của Thanh Vân Tông, nếu bọn họ tha cho hắn mới là lạ. 

 Chạy đi đâu? 

 Thanh Vân Lão Tổ di chuyển với tốc độ nhanh nhất, tốc độ của những kẻ mạnh khác ở Thanh Vân Tông cũng không hề chậm, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, tay cầm sát kiếm, khí thế sục sôi. 

 Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với mục đích rất rõ ràng đó là nhân lúc phía Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chưa kịp tới thì diệt Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình, thực lực của cả ba người này vô cùng khủng khiếp, sớm muộn gì cũng là đại địch của Thanh Vân Tông. 

 Hiện giờ bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể bỏ qua cơ hội nghìn năm có một như vậy được? 

 Rầm! Bịch! 

 Thế rồi trời đất rung chuyển, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, sự truy sát của phía Thanh Vân Tông với trận thế khổng lồ khiến ba người phía Diệp Thành không dám khinh suất đối kháng, nếu như bị bao vây thì kết cục sẽ không ra sao cả. 

 “Lần này náo nhiệt thật đấy”, những người quan sát trận chiến ở tứ phương sững người, bọn họ cũng lần lượt chạy theo. 

 “Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, Thanh Vân Lão Tổ không từ bất cứ cái giá nào, ông ta lại một lần nữa thi triển hai loại thần thông cấm kị, thần mang mạnh mẽ đó cứ thế đâm xuyên vào hư không bay về phía cả ba người. 

 “Đáng chết”, Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn như thể từng nghe tới hai loại mật pháp cấm kị này nên lập tức né tránh qua thần mang kia. 

 “Lại là chiêu này”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từng chịu trận vì hai loại cấm pháp này, cũng đã hiểu rõ sự khủng khiếp của chúng nên đương nhiên sẽ không muốn chịu thiệt lần thứ hai, bọn họ lập tức né qua thần mang. 

 Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la mặc dù bá đạo nhưng cũng không phải không thể phá, chỉ cần không bị đánh trúng thì không sao, nhưng nếu như đen đủi trúng chiêu thì kết cục sẽ rất thảm. 

 Thấy hai loại thần thông cấm kị của mình không đánh trúng ai trong ba người, Thanh Vân Lão Tổ mặt mày tối sầm, ông ta lại lần nữa truy sát lên, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông ở phía sau cũng theo đó mà lao lên, sát khí ngút trời. 

 Roẹt! Roẹt! Roẹt! 

 Nhìn vào hư không, đó là ba đạo thần thông di chuyển với tốc độ cực nhanh, còn Diệp Thành là tên chạy nhanh nhất trong cả ba khiến người ở tứ phương phải ngỡ ngàng, chẳng trách mà bao nhiêu người như vậy cũng không đuổi kịp hắn, công phu tẩu thoát của tên này đúng là cái thế. 

 “Một người nhanh trí như ta may mà học được Thái Hư Thần Hành Thuật”, Diệp Thành vừa chạy vừa vuốt tóc, chỉ trong thời gian không tới ba mươi giây, hắn đã kéo xa khoảng cách với Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình tới vài nghìn trượng. 

 Thế rồi tên này chạy mất tăm mất tích, chuồn nhanh hơn cả thỏ. 

 Rầm! Bịch! 

 Rất nhanh, từ phương hướng mà Diệp Thành tẩu thoát vang lên những âm tiếng động mạnh, tất cả mọi người thấy từng ngọn núi sụp đổ. 

 Tiếp đó, kẻ mạnh từ tứ phương thấy Diệp Thành lồm cồm bò ra khỏi đống đá vỡ vụn rồi bỏ chạy. 

 Giết cho ta! 

 Giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người. 

 Nhìn từ xa, hư không như vỡ vụn, tiếng sấm nổ rền vang, khói sương bay mờ mịt, sát khí ngút trời, mấy chục bóng hình với khí thế nối tiếp nhau trấn áp cả đất trời. 

 Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là kẻ mạnh của Chính Dương Tông sao? Đi đầu chính là một trong những lão tổ của Chính Dương Tông: Chính Dương Lão Tổ. 

 Lúc này, những kẻ quan sát mới vỡ lẽ. 

 Diệp Thành chạy thật sự rất nhanh nhưng những người mà hắn đụng phải là lại kẻ mạnh của Chính Dương Tông sát phạt đến, không cần nói cũng biết hắn đã bị đánh. Tên khốn dám trói Thánh Nữ của người ta, còn bắt người ta đưa tiền chuộc mà không thả người, người ta tha cho ngươi sao? 

 Mẹ kiếp! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận