Một trận vũ lực đoạt quyền sau cái chết của Thông Huyền Chân Nhân, Doãn Chí Bình và Thanh Dương Chân Nhân mà chấm dứt.
Hằng Nhạc Tông đã về tay, mọi thứ quay trở về quỹ đạo. Nhờ có Dương Đỉnh Thiên và nhóm Đạo Huyền Chân Nhân bắt tay vào khôi phục lại trình tự ban đầu mà mọi thứ lại đi vào nề nếp quy củ.
Trong màn đêm yên tĩnh, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đứng đó tĩnh lặng nhìn vào bầu trời sao phía bắc, trong đôi mắt hắn mang theo cái tình sâu đậm: “Sư phụ, Hằng Nhạc Tông đã về tay chúng ta rồi, người có thấy không?”
Không biết từ bao giờ cơn gió lạnh thổi tới, Sở Linh xuất hiện bên cạnh hắn kéo cánh tay hắn, cô kề má vào vai Diệp Thành khẽ nói: “Đang nhớ tỷ tỷ sao?”
“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ mỏi mệt.
Đã có những lúc hắn chỉ muốn tới Bắc Sở đi tìm Sở Huyên nhưng hắn biết thân là thống soái ba quân, hắn căn bản không có thời gian.
Sát Thủ Thần Triều, Quỷ tộc, Huyết Tộc, Vu Chú Tộc, những thế lực mạnh mẽ cổ xưa lại tiếp tục xuất thế, bọn họ đang lẩn trốn đâu đó trong những ngóc ngách của Đại Sở. Hắn cần tập trung lực lượng, cần tính toán kĩ lưỡng để ứng phó với những biến cố mà những thế lực này mang đến.
“Ta hiểu”, Sở Linh khẽ lên tiếng, cô nhìn vào bầu trời sao phía Bắc, cô sao có thể khác Diệp Thành được chứ.
Từng trải qua sinh tử, cô cũng đã nhìn nhận mọi việc được thấu đáo hơn. Có lẽ cô có thể tới Bắc Sở tìm tỷ tỷ nhưng cô biết trận quyết chiến ở Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra. Diệp Thành cần cô, Viêm Hoàng cũng cần một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như cô.
Cái gọi là chiến tranh quá tàn khốc. Một mình Sở Linh với sức chiến đấu nhỏ nhoi, đôi lúc sẽ rơi vào thất bại, cho nên cho dù là Diệp Thành hay Sở Linh thì đều phải cố gắng dốc sức thống nhất Nam Sở trong khoảng thời gian ngắn, cho tới khi có đủ tư cách đối kháng với những thế lực cổ xưa kia thì bọn họ mới có thể trút bỏ gánh nặng mà tới Bắc Sở.
Không biết từ bao giờ Sở Linh cứ thế dựa vào vai Diệp Thành mà ngủ.
Diệp Thành khẽ giơ tay, hắn gọi ra luồng sức mạnh nhẹ nhàng đưa Sở Linh về lầu các.
Còn hắn vẫn nhìn về bầu trời phía Bắc.
Không lâu sau đó, Dương Đỉnh Thiên đi tới, trong tay còn cầm hai vò rượu.
“Bái kiến chưởng môn sư bá”, Diệp Thành cung kính hành lễ.
“Gọi ta sư bá là được rồi, không cần thêm hai từ chưởng môn”, Dương Đỉnh Thiên vừa cười vừa đưa một vò rượu cho Diệp Thành, ông ta nói: “Hội trưởng lão, Thái thượng trưởng lão đã thống nhất con chính là chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.
“Chưởng môn sư bá, hay là người làm đi ạ”, Diệp Thành vội nói.
“Đây đều là nguyện vọng của mọi người, con đừng từ chối”, Dương Đỉnh Thiên xua tay mỉm cười, “chúng ta già rồi, Đại Sở hiện tại cần người như các con, chúng ta sẽ dốc sức hỗ trợ cho con”.
“Nhưng mà…”
“Cứ như thế đi”, Dương Đỉnh Thiên ngắt lời Diệp Thành, ông ta khẽ vỗ vào vai Diệp Thành, cười nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai hội trưởng lão và Thái thượng trưởng lão sẽ tổ chức lễ đăng cơ cho con”.
“Vậy thì Diệp Thành cung kính không bằng tuân mệnh”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cảm giác đôi vai thêm phần trĩu nặng.
“Đang nhớ Sở Huyên sư muội phải không?”, phía này, Dương Đỉnh Thiên nhấp một ngụm rượu, ông ta cũng như Diệp Thành đưa mắt nhìn bầu trời ở phía Bắc.
“Sư bá, có một số chuyện trước đây con không hiểu nhưng giờ thì con hiểu rồi”, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao nói rất thản nhiên: “Đời người cho dù là tiên nhân hay người phàm thì đều có lúc bất đắc dĩ, trên vai gánh trọng trách thì phải dùng cả tính mạng chịu trách nhiệm đối với nó, giang sơn không thể so được với mĩ nhân nhưng trách nhiệm thì còn lớn lao hơn cả thiên hạ”.
“Con tinh tường hơn ta tưởng tượng nhiều, sự tinh tường này không chỉ ở thực lực mà còn ở cảnh giới mà người thường không thể hiểu nổi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà, “cái mà Vua giữ không phải là thiên hạ mà là muôn dân, cái cần phải bảo vệ không phải là vinh hoa mà là trách nhiệm, phải dùng cả tính mạng để bảo vệ”.
Diệp Thành trầm ngâm, ánh mắt rời khỏi bầu trời sao.
Hắn không phải một vị vua nhưng trên vai lại gánh trọng trách, trọng trách này khiến hắn có lúc cảm thấy bất lực, chính vì nó khiến hắn không dám từ bỏ mọi thứ để đi tìm Sở Huyên của mình.
Hai người không ai nói thêm gì, chỉ tĩnh lặng uống rượu.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành tĩnh lặng uống rượu lại nheo mắt, vô thức ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn loé lên ánh sáng.
“Là ai đang quan sát mảnh đất này”, sau giọng nói khe khẽ của Diệp Thành, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng từ từ mở ra, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao mênh mông vì giây phút trước có vẻ như hắn nhìn thấy được một đôi đồng nhãn mạnh mẽ đang quan sát Đại Sở, hắn thậm chí có thể cảm nhận dược sự khát máu và bạo tàn bên trong đôi mắt đó.
“Con nói gì thế?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn đang nhâm nhi nghe giọng nói đó của Diệp Thành thì bất giác quay đầu sang nhìn hắn.
“Sư bá, người có phát hiện ra có gì bất thường không?”, Diệp Thành vẫn nhìn vào bầu trời sao mênh mông vô tận, không biết vì sao khi nhìn vào bầu trời sao tâm cảnh của hắn lại rung động, đó là một sự khủng khiếp trước nay chưa từng có.
“Khác thường sao?”, Dương Đỉnh Thiên nhướng mày, ông ta cũng nhìn vào bầu trời sao nhưng lại không phát hiện có gì bất thường sau đó mới khẽ lắc dầu.
“Có lẽ do con nhìn nhầm”, Diệp Thành mỉm cười nhưng hắn cứ cười thế cười thế, bên khoé mắt trái chợt có tia máu màu đen xuất hiện men theo gò má kéo dài xuống bên dưới.
Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên mới cau mày, ông ta lo lắng nhìn Diệp Thành: “Thành Nhi, con…”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu trên khuôn mặt, hắn mỉm cười thản nhiên.
“Nếu con mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”, Dương Đỉnh Thiên vỗ vai Diệp Thành, “mọi việc đều nhờ con người, con phải có sức khoẻ mới giải quyết được công việc, con nghỉ ngơi đi”.
Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên đứng dậy đi xuống núi nhưng phần trán của ông ta lại cau lại vì ông ta biết Diệp Thành có chuyện giấu mình, còn đó là chuyện gì thì ông ta lại không biết.
Sau khi Dương Đỉnh Thiên rời đi, Diệp Thành mới che bên mắt trái vì dòng máu bên mắt trái vẫn đang chảy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!