Đêm đến, Diệp Thành gạt lớp Hoan Thiên Thuỷ Mặc đi.
Địa Cung lúc này rất im ắng, một tay hắn cầm bầu rượu, một tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Hành động lớn nhắm vào Thanh Vân Tông tiếp theo đây mới chỉ bắt đầu hình thành, muốn hoàn toàn thực hiện vẫn còn rất nhiều chi tiết cần phải xem xét kỹ lưỡng, suy cho cùng hành động lần này quả thực không hề nhỏ.
“Thánh chủ!”
Không biết từ khi nào, ngoài Địa Cung vọng lại một giọng nói già nua.
“Vào đi rồi nói!”
Diệp Thành tạm thời ngừng suy nghĩ, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo xám đi vào, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, nhưng lại rất cung kính với hắn.
“Tình hình phía Chính Dương Tông thế nào rồi?”, Diệp Thành hỏi.
“Cả ngày nay Chính Dương Tông đều đang điều động binh tướng, thế trận không vừa”, ông lão kính cẩn thưa: “Nhưng đúng như Thánh chủ dự đoán, bọn chúng thùng rỗng kêu to, không hề có ý phát binh”.
“Không tìm thấy đại quân phân điện thứ ba với thứ tám, bọn họ phát binh được mới lạ”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.
“Vậy tiếp theo…”
“Tiếp tục theo dõi”, Diệp Thành đứng dậy, vươn vai duỗi eo, bước ra khỏi Địa Cung, sau đó nhẹ nhàng dặn dò: “Có chuyện gì báo cáo thẳng với điện chính”.
Sau khi ra khỏi phủ đệ cứ điểm của Nhân Hoàng, Diệp Thành đến một con phố lớn náo nhiệt.
Thành cổ cứ điểm của mạng lưới tình báo Nhân Hoàng này không nhỏ, ngay cả ban đêm cũng vô cùng sôi động.
“Nghe nói chưa? Chính Dương Tông sắp có động tĩnh lớn đấy”, vừa ra đường lớn, Diệp Thành đã nghe thấy câu này.
“Nếu ta là Thành Côn thì ta cũng liều chết với họ”, người này mặt đỏ tía tai, gào thét ầm ĩ: “Tiêu diệt điện chủ một phân điện của Chính Dương trắng trợn như vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện còn gì!”
“Dạo gần đây Nam Sở náo nhiệt ghê!”, có người tặc lưỡi: “Hỗn chiến tam tông, nhà họ Tề ở Nam Cương bị diệt, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị diệt... Còn có Diệp Thành kia nữa, làm loạn long trời lở đất!”
“Nhắc tới Diệp Thành, không biết tên này chạy đi đâu rồi, còn cả Doãn Chí Bình nữa, không phải vẫn đang trong tay hắn sao? Sao vẫn chưa thấy Hằng Nhạc Tông có động tĩnh gì nhỉ?”
“Đúng đấy, mấy ngày nay chẳng thấy tin tức gì về Diệp Thành, ta thật sự cảm thấy không quen”, người nào đó vuốt râu, nói một câu rất nghiêm túc.
“Liên gì vậy trời!”, Diệp Thành đen mặt nhìn quanh một vòng, các ngươi đã quen với việc lão tử gây chuyện hàng ngày rồi sao?
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không mở mang kiến thức cho bọn họ, hắn không có tâm tư nhàn rỗi đó.
Bắt tay vào việc thôi!
Diệp Thành lắc đầu, đi về phía truyền tống trận ở trung tâm thành cổ giữa những tiếng bàn tán xôn xao.
…
Dưới ánh trăng đêm, đại điện Chính Dương Tông u ám, hàng trăm người tập trung ở đó với vẻ mặt cực kỳ khó coi, bầu không khí ngột ngạt như muốn đóng băng.
Khai chiến với Thanh Vân!
Sự yên tĩnh trong điện cuối cùng cũng bị tiếng hét của Thành Côn phá vỡ.
Vớ vẩn!
Chính Dương Lão Tổ lạnh giọng quát: “Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì từ đại quân của phân điện thứ ba và phân điện thứ tám, sức chiến đấu của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, nếu bây giờ khai chiến thì ngươi có biết điều chờ đón chúng ta sẽ là gì không?”
“Vậy thì điều động lực lượng đi”, Thành Côn trầm giọng, lời nói đầy ẩn ý: “Không chỉ Thanh Vân, còn phải diệt cả Hằng Nhạc nữa”.
“Không thể điều động lực lượng đó”, phía Chính Dương Lão Tổ còn chưa lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng mà u ám đã vang lên từ bên ngoài đại điện.
Lời còn chưa dứt, một người mặc áo bào màu tử kim bước vào, toàn thân người này bị áo choàng che phủ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một đôi mắt u tịch chết chóc, đôi mắt đó lặng yên hiu quạnh, nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu từ sâu trong đôi mắt người nọ.
“Pháp Lão”, người này vừa đi vào, mọi người trong điện đều cung kính hành lễ.
“Một điện chủ mà thôi”, người được gọi là Pháp Lão lên tiếng, giọng nói vẫn u ám, nặng nề như cũ.
“Nhưng… Nhưng đó là đại quân hai điện của Chính Dương chúng ta đó!”, Thành Côn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giọng xuống càng thấp càng tốt, sợ cao giọng sẽ xúc phạm đến uy nghiêm của Pháp Lão.
“Nghiệp lớn của ta không thiếu đại quân của hai điện đó”, Pháp Lão trầm giọng, trong mắt còn có u mang chết chóc le lói.
“Tuân… Tuân lệnh Pháp Lão”.
“Cứ chờ đó đừng nóng vội, không bao lâu nữa, Đại Sở này sẽ là của chúng ta”, Pháp Lão nói xong xoay người biến mất, giọng nói u ám chết chóc vang vọng: “Gọi Huyền Linh Chi Thể về cho ta”.
…
“Tiểu tử, tên đó xuất hiện rồi”, dưới bầu trời đêm, Diệp Thành đang bay trên trời đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.
“Tên đó?”, Diệp Thành giật mình: “Ai cơ?”
“Người bí ẩn của Chính Dương Tông đó!”, Thái Hư Cổ Long đáp lại: “Ta nhớ đã từng nói với ngươi, tên đó là người bí ẩn nhất ở Chính Dương Tông, ông ta mạnh lắm luôn! Hầu hết Âm Minh Tử Tướng đều do ông ta luyện chế”.
“Ngươi có biết lai lịch của ông ta không?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Trên người ông ta có một sức mạnh bí ẩn bao phủ, đến ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết là khí tức của ông ta rất kỳ lạ. Điều đáng nói là thân phận của ông ta ở Chính Dương Tông không hề thấp, sau khi vào đại điện, ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta”.
“Ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, phía Chính Dương Lão Tổ đều là cấp lão tổ của Chính Dương Tông, người mà ngay cả bọn họ cũng phải hành lễ, vậy bối phận của người bí ẩn kia phải cao nhường nào!
“Ngươi có nghe thấy họ nói gì không?”, Diệp Thành hỏi Thái Hư Cổ Long.
“Ta thực sự không nghe thấy gì”, Thái Hư Cổ Long nhún vai bất lực: “Sau khi ông ta vào liền lập kết giới, với trạng thái hiện tại của ta thì không thể nghe được”.
“Không ngờ Chính Dương Tông lại có một người bí ẩn đến vậy”, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi.
“Tiểu tử, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, sau này nếu gặp kẻ đó thì đừng suy nghĩ gì, lập tức bỏ chạy, tên đó thực sự rất mạnh”.
“Ngươi đừng hù doạ ta”, Diệp Thành bĩu môi: “Động đến lão tử, lão tử ném Thiên Chiếu ra thiêu chết ông ta”.
“Ngươi không ra vẻ thì chết à!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi nên nhớ, tiếp tục sử dụng Thiên Chiếu thì ít nhất sẽ hao tổn mấy chục năm tuổi thọ, có đáng không?”
“Đây đúng là sự thật”, Diệp Thành ho khan, uy lực bá đạo của Thiên Chiếu khiến hắn rất vui nhưng cái giá phải trả lại khiến hắn thấy đau lòng, mấy chục năm tuổi thọ không phải chuyện đùa.
Hế?
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì Thái Hư Cổ Long đã khẽ hô lên, nó thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành nhìn thấy vị trí Diệp Thành đang đứng, đây chẳng phải Loạn Cổ Thương Nguyên sao?
“Tiểu tử, ngươi đến tìm khí hỗn độn đúng không?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Vậy ngươi nghĩ nửa đêm ta chạy tới đây để du sơn ngoạn thuỷ à?”
“Nhanh lên, nhanh lên”, Thái Hư Cổ Long xoa tay, nóng lòng muốn chết: “Nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi, nếu lấy được thì chia cho ta một ít nhé”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!