Ầm!
Lại có động tĩnh vang lên, uy thế kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, Linh Chân Thượng Nhân vừa bò dậy đã lại bị đè xuống quỳ dưới đất ngay tức thì.
Lúc này, Diệp Thành mới từ tốn từ hư thiên bước xuống, bước chân vững vàng mà chậm rãi, đến trước mặt Linh Chân Thượng Nhân hắn mới dừng lại, nhìn ông ta đang quỳ dưới chân mình với vẻ mặt đầy thích thú: “Không biết ông có thấy cảnh tượng này quen không?”
A!
Linh Chân Thượng Nhân ngửa mặt lên trời gào thét, tuy thực lực của ông ta thông thiên nhưng vẫn không thể lay chuyển được sức mạnh của đại quân bốn phương, người cao ngạo như ông ta đã bao giờ quỳ dưới đất thế này, hơn nữa còn quỳ trước kẻ thù của mình.
“Một năm trước, ta cũng quỳ trước mặt ông chịu sự mắng nhiếc của bao người thế này, giống như một con kiến hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn”, Diệp Thành chẳng thèm để ý đến Linh Chân Thượng Nhân, hắn vẫn thản nhiên nói tiếp: “Lúc đó ông rất lợi hại, vậy nên đương nhiên ta sẽ bị coi là ma”.
“Bây giờ để ta nói cho ông biết thế nào là chính, thế nào là ma”, nói đến đây, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn nhìn Linh Chân Thượng Nhân với vẻ mặt bỡn cợt: “Bởi vì ta lợi hại hơn ông, nên ông là ma”.
“Công lý nằm ở lòng người, ta không thẹn với lòng”, hai mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy tơ máu, ông ta gào thét ầm ĩ, muốn đứng dậy nhưng lại bị áp chế.
“Hay cho câu công lý, hay cho câu không thẹn với lòng”, Diệp Thành bật cười, tựa như nghe được câu chuyện rất buồn cười: “Linh Chân, đến lúc này rồi ông vẫn lừa mình dối người, đừng nói hay như vậy, cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa, đại diện cho chính nghĩa ư, ông xứng không? Ông dựa vào cái gì? Ông có tư cách đó không?”
“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vỗ vai Linh Chân, sau đó đứng lên.
“Giết ta đi, giết ta đi”, Linh Chân gào thét cuồng loạn, như thể đã phát điên.
“Không không không, ta sẽ không giết ông”, Diệp Thành phế tu vi của Linh Chân, vung tay để chú ấn bay vào cơ thể ông ta: “Sống, là sự trừng phạt ta dành cho ông. Nhân gian là địa ngục ta tặng cho ông, tận hưởng đi!”
Nói xong Diệp Thành đá Linh Chân Thượng Nhân bay đi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Linh Chân bay ra khỏi Chính Khí Điện, tựa như một thứ vô dụng bỏ đi.
Trong mắt người ngoài, Diệp Thành chỉ phế tu vi của Linh Chân là hắn nhân từ, nhưng nghĩ lại đây càng giống một quyết định tàn nhẫn hơn.
Mấy năm nay Linh Chân Thượng Nhân luôn tự cho mình là chính phái, luôn cao ngạo ở trên cao, ông ta đã giết biết bao nhiêu người vô tội, gây thù chuốc oán với bao nhiêu nhà, bây giờ tu vi của ông ta đã bị phế, những kẻ thù kia sao có thể bỏ qua cho ông ta?
Đáp án đã quá rõ ràng, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn giết chết tên ra vẻ đạo mạo này.
Sau khi phế Linh Chân, Diệp Thành xoay người hứng thú nhìn những người tới mừng thọ Linh Chân Thượng Nhân ở xung quanh.
Thấy thế, những người đó chợt rùng mình, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng không còn giọt máu nào, tim đập thình thịch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sợ Diệp Thành sẽ giết mình.
“Để lại bảo bối có giá trị, tự phế tu vi của mình thì các ngươi có thể sống sót đi ra ngoài”, Diệp Thành cười khẽ: “Các ngươi chỉ có ba mươi giây để suy nghĩ, đừng tự rước lấy khổ”.
“Chúng... Chúng ta đã đứng về phía ngươi rồi, vì... vì sao vẫn bắt chúng ta phải phế bỏ tu vi?”, những người đó sợ hãi nhìn Diệp Thành, nhưng trong sự sợ hãi còn mang theo cả sự tức giận.
“Không có vì sao cả”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ.
“Nếu chúng ta tự phế tu vi, ngươi vẫn không bỏ qua cho chúng ta thì sao?”
“Các ngươi có tư cách mặc cả sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Muốn sống thì làm theo đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!