Lý Trọng cho rằng dù phải trả cái giá thế nào thì hắn cũng phải sát phạt ra ngoài, nếu không thì thời gian tu hành cả vài trăm năm coi như chôn vùi tại đây.
Rầm! Rầm! Đùng!
Trận đại chiến hết sức khốc liệt, từng bóng người bị đánh tới mức hoá thành từng đám huyết vụ.
Một bên, Hồng Trần Tuyết chèn ép Chung Mộ vào thương không.
Một bên, lão tổ nhà họ Tô và Chung Giang dẫn đầu những tu sĩ có thực lực mạnh mẽ điên cuồng sát phạt đại quân của Thị Huyết Điện.
Một bên người của Huyền Hoàng căn bản đều đầu hàng.
Thế cục có lợi thế này đương nhiên Viêm Hoàng chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề về thời gian.
Trên hư vô, Diệp Thành đảo mắt nhìn vài vòng chiến, cuối cùng hắn mới nhìn vào không gian hư vô ở bên, hắn trông thấy Cổ Tam Thông đang ở đó thì mắng chửi với giọng khó chịu: “Ta nói này, ta tìm ông tới không phải để xem kịch, còn muốn mượn thiên lôi nữa không hả?”
“Vội cái quái gì chứ?”, Cổ Tam Thông mắng lại: “Tuyệt sát, ta đang đợi thời cơ tuyệt sát, ngươi hiểu không hả?”
“Vậy ông ngắm cho chuẩn vào, đừng có đánh bọn họ tàn tạ quá”.
“Ta làm việc thì ngươi yên tâm đi”.
Nghe vậy, Diệp Thành mới yên tâm hơn phần nào.
Suy cho cùng thì cái mà hắn quan tâm chính là cơ thể xác thịt của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hắn rất thích cơ thể xác thịt của Âm Minh Tử Tướng, rồi sẽ có ngày hắn phải sát phạt về Nam Sở, bọn họ là trợ thủ đắc lực không thể thiếu.
Không lâu sau đó, kết giới giam giữ địa quân của Thị Huyết Điện đã bị Huyết Đồ phá bỏ tạo ra một lỗ hổng rất lớn, ông ta giống như một đạo thần mang bay ra ngoài.
Thấy vậy, Cổ Tam Thông giây phút trước còn đang ẩn mình trong không gian thì lúc này “roẹt” một cái, ông ta đã sát phạt ra ngoài.
Vù!
Diệp Thành chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, hắn trông thấy thanh kiếm sắt đã gỉ nằm trong tay Cổ Tam Thông, kể cả là Diệp Thành thì cũng không khỏi cảm thấy chộn rộn.
Phụt!
Trong hư không có máu bắn vọt ra ngoài, Huyết Đồ vừa xông ra còn chưa đứng vững đã bị một nhát kiếm của Cổ Tam Thông chém tới mức máu me be bét.
Còn có kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên?