Sau giây phút tĩnh lặng, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.
“Tiền bối, nếu như lời của vãn bối có chỗ nào không thoả đáng xin tiền bối lượng thứ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nói tiếp: “Không biết lần này tiền bối tới là vì chuyện liên minh với Viêm Hoàng phải không ạ?”
Chỉ thấy Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu mỉm cười. Thấy vậy, mấy người phía Diệp Thành liền cau mày: “Vậy lần này tiền bối tới là vì…”
“Ta già rồi, muốn suy nghĩ mở chút đường cho gia tộc sau này, lần này ta tới không phải là nói chuyện liên minh mà muốn Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn tươi cười ôn hoà lên tiếng.
Lời này của ông ta khiến cho những người phía Chung Giang đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành.
Phía này, Diệp Thành gại gại đầu mũi, hắn mỉm cười nhìn Thiên Tông Lão Tổ: “Tiền bối, không phải người muốn con làm con rể của Thiên Tông thế gia chứ? Chuyện này thì con không làm được, vấn đề nhân duyên không thể cưỡng cầu”.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ đừng căng thẳng”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, “lão phu cũng không phải là người không hiểu chuyện, duyên phận mà, có được là tốt, chưa có được thì cũng không thể cưỡng cầu, Thiên Tông thế gia sẽ không vì thế mà tới đây để ép buộc ai cả”.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt thở phào”.
“Không biết Thiên Tông đạo hữu có điều kiện gì?”, Chung Giang hỏi dò Thiên Tông Lão Tổ.
“Nếu gia nhập vào Viêm Hoàng thì chúng ta là người một nhà, cái gọi là điều kiện thực ra không có ý nghĩa gì lớn lao cả”.
“Không…không có điều kiện?”, lúc này, không chỉ Chung Giang, mấy người phía Hồng Trần Tuyết mà đến cả Diệp Thành cũng phải thẫn thờ.
Bọn họ vẫn tưởng rằng Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới đây thì cuộc thương lượng này phải kéo dài lắm, vả lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều nhưng Thiên Tông Lão Tổ lại không hề đưa ra điều kiện khiến bọn họ nhất thời không thể hiểu nổi.
Lần này cũng như lần trước, Diệp Thành đều ngỡ ngàng trở tay không kịp.
Thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khác thường, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà: “Mong các vị đạo hữu tạo cho Thiên Tông thế gia một ngọn núi, ba ngày sau Thiên Tông thế gia sẽ chuyển tới đây”.
Lời này của Thiên Tông Lão Tổ khiến tất cả mọi người đều sáng mắt.
Cuộc thương lượng chưa bao giờ trở nên dễ dàng đến thế khiến bọn họ hết sức bất ngờ. Thực lực của Thiên Tông thế gia như thế nào bọn họ đương nhiên biết rõ, chỉ một mình Thiên Tông Lão Tổ cũng đủ để bọn họ phải trả bất cứ cái giá nào để lôi kéo.
Vả lại, sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến tất cả mọi người đều mường tượng ra một kế hoạch lớn.
Kế hoạch này chính là thống nhất Viêm Hoàng.
Có sự gia nhập của Thiên Tông thế gia, thực lực của Viêm Hoàng càng mạnh hơn gấp bội, bọn họ đã đủ tư cách đối đầu với Thiên Hoàng, đặc biệt là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly, cả ba người này là kích động nhất vì không lâu sau, viêm Hoàng phân tách cả hàng trăm năm sắp đánh trận cuối cùng, vả lại sau trận đánh này, Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất.
“Cứ quyết định vậy đi”, địa cung yên tĩnh vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xôn xao.