Trên đỉnh của một quần núi, Diệp Thành hoá hiện thân hình.
Vừa đáp đất, hắn đã phun ra một ngụm máu, nếu nói chiêu lớn khi nãy không làm hắn bị thương thì đó là điều không thể.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thương Hình, là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng trên thực tế hắn chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, hơn nữa vẫn chưa độ kiếp, nếu hắn tu vi của hắn ở cảnh giới Không Minh bình thường thì có lẽ đã bị nghiền chết ngay tại chỗ rồi.
“May mà mình nhanh trí”, Diệp Thành cười vui sướng, lau vết máu nơi khoé miệng rồi cho một viên đan dược vào miệng.
Sau khi ổn định hơi thở, hắn mới nhìn phân điện thứ chín của Thanh Vân ở phía xa đã biến thành đống đổ nát trong trận đại chiến.
Đập vào mắt hắn là huyết vụ và huyết vân cuồn cuộn, vì người chết quá nhiều nên trên trời toàn huyết vụ, máu dưới mặt đất đã thành sông, có thể nói là xương chất thành núi, máu chảy thành sông.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Nghe tiếng nổ, tiếng hét, tiếng gào thét và tiếng hô giết từ phía xa, Diệp Thành không khỏi hít sâu một hơi.
Đây là cuộc chiến giữa các tu sĩ, dù thấy từng người ngã xuống vũng máu cũng không được cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, ra chiến trường trái tim sẽ trở nên nguội lạnh, bởi vì chiến tranh đúng là tàn khốc như vậy.
“Có phải ta đã tạo nghiệp rồi không”, Diệp Thành tìm một tảng đá rồi ngồi lên, lấy bình rượu ra khoan thoai uống, lẳng lặng quan sát vở kịch khốc liệt do chính mình bày ra, vì hắn tuỳ cơ ứng biến nên cái giá phải trả là vô số máu tươi, cái giá như này vẫn rất thê thảm.
“Sao, mềm lòng rồi à?”, rất nhanh, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long đã vang lên trong thần hải.
“Đều là quân địch, không cần mềm lòng”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Đó là bởi vì ngươi trải qua quá ít cuộc chiến tranh”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Muốn thống nhất Đại Sở thì không thể mềm lòng, chiến tranh tàn khốc không cho phép ngươi mềm lòng. Thống soái ba quân không chỉ cần khả năng chỉ huy, còn cần một trái tim băng giá. Có vương triều hưng thịnh nào không dùng máu xương đổi lấy, không có máu thì vinh quanh từ đâu mà tới?”
“Xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.
“Không thông cũng phải thông!”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ hoài niệm: “Tộc Thái Hư Cổ Long từ khi quật khởi đến khi huy hoàng đều là đánh nhau. Có trận chiến nào không thây chất thành núi, có trận chiến nào không máu chảy thành sông? Chiến tranh hào hùng ấy ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu, khi trải qua vô số trận chiến tàn khốc, trái tim ấm áp cũng sẽ trở nên lạnh giá”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long lại nở nụ cười thong dong: “Cửu hoàng Đại Sở mà ngươi biết đều đã từng huy hoàng, lập nên vương triều hưng thịnh, nhưng những thứ đó đều đổi lấy từ máu xương, danh tiếng ngàn đời của họ cũng mang theo rất nhiều vong hồn”.
“Ta hiểu điều này, nhưng tận mắt chứng kiến và trải qua vẫn hơi khó chấp nhận!”, Diệp Thành uống thêm ngụm rượu nữa: “Có lẽ đúng như ngươi nói, ta trải qua quá ít chiến tranh tàn khốc”.
“Vì vậy con đường của ngươi còn dài hơn ngươi nghĩ”.
“Ta hiểu”.
“Hiểu rồi thì tốt, nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa cứu Huyền Linh Chi Thể ra”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng bảo.
“Cứu Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành nhướng mày: “Điều này hơi mâu thuẫn với điều ngươi vừa nói đấy! Chiến tranh khốc liệt không đươc mềm lòng, cô ta là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, chúng ta đã định sẵn sẽ gặp nhau trên chiến trường, bây giờ bảo ta đi cứu cô ta là muốn kiếm kẻ thù lớn cho Hằng Nhạc sau này à?”