Cô ta vội nhìn về phía trước, những kẻ truy sát nhóm tàn binh của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lần lượt quay lại, lúc này bọn họ đang vây lại từ tứ phương, từng mảng từng mảng người đen kịt bao vây tới.
Cô ta biết lần này Thanh Vân Tông sẽ dốc sức giết mình bằng được.
Nên biết rằng cô ta không chỉ là điện chủ của phân điện thứ chín mà còn là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, một người có thân phận thế này đương nhiên có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho dù không thể bắt sống thì bọn họ cũng không để cho cô ta sống sót quay về.
Hiện giờ người của Thanh Vân Tông đương nhiên đang nghĩ như vậy, ai đi thì đi chứ cô ta không thể đi.
Rõ ràng, sự lựa chọn của thời cơ của Diệp Thành chẳng ra sao, Thanh Vân Tông muốn giữ lại Cơ Tuyết Băng, hắn lại muốn cứu Cơ Tuyết Băng, đây là sự mâu thuẫn rõ rệt, nếu muốn lôi Cơ Tuyết Băng đi thì phải đối mặt với đại quân của Thanh Vân Tông.
Lúc này, Diệp Thành vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không đi cướp bảo bối mà trước đó nhên nhân lúc hỗn loạn đưa Cơ Tuyết Băng đi.
Giờ thì hay rồi, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chạy toán loạn tứ hpias, đại quân của Thanh Vân Tông thì muốn ra tay xử lý bọn họ.
Giết!
Giết cho ta!
Từ tứ phương tám hướng nườm nượp người kéo đến, từng nhóm đen kín người, mây mù cuộn trào, sát khí ngút trời khiến hư không như sụp đổ.
“Độ cho ta ít chân nguyên”, thấy tứ phương đều có đại quân sát phạt tới, Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành.
“Được”, Diệp Thành vung một đao quét vào đám người sau đó đẩy tinh nguyên đại địa cho Cơ Tuyết Băng thông qua lòng bàn tay, cô ta hiện giờ đang bị thương, thiếu thốn linh lực, nếu như bổ sung chân nguyên cho cô ta thì khả năng chiến đấu của cô ta sẽ tăng lên nhanh chóng.
“Tinh nguyên đại địa”, cảm nhận được dòng khí nguyên dồi dào đẩy vào cơ thể mình, đôi mắt Cơ Tuyết Băng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.
Có điều tình thế hiện giờ không cho phép cô ta có bất cứ biểu cảm nào quá mức.
Huyền Linh Chi Hải, mở!
Sau tiếng hô của Cơ Tuyết Băng, một đạo phù văn trên trán cô ta lại lần nữa phát sáng, bên dưới chân cô ta hiện lên biển Huyền Linh, Diệp Thành truyền cho Cơ Tuyết Băng rất nhiều chân nguyên đại địa, đủ để duy trì dị tượng của Huyền Linh Chi Thể.
Không lâu sau đó toàn thân Cơ Tuyết Băng có thần hà tuyệt đẹp bao quanh, thần quang ba màu hiển hiện, đến cả từng lọn tóc cũng như được nhuốm thêm thần hoa, trông cô ta thanh khiết vô ngần, giống như một vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Hạo Vũ Tinh Hà, mở!
Phía này Diệp Thành cũng mở ra dị tượng của Hoang Cổ Thánh Thể, dưới chân hắn có từng dòng tinh hà màu vàng kim hiển hiện, giống như biển cả toát lên luồng khí tức màu vàng kim với sức đè nén khiến hư không như muốn nổ tung.
So với Cơ Tuyết Băng thì thần huy của cơ thể hắn vô cùng choán mắt, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, xung quanh kim quang chói lọi, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim, trông hắn chẳng khác gì một vị chiến thần chin chiến bát hoang.
“Cô trước ta sau”, Diệp Thành thả tay Cơ Tuyết Băng ra, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, chân bước trên Hạo Vũ Tinh Hà sát phạt về phía trước, mỗi lần hắn ra tay đều có bóng người ngã rạp, sau đó bị biển tinh hà nhấn chìm, đến cả cơ thể cũng hoá thành huyết vụ.
Phía sau, Cơ Tuyết Băng chân bước trên biển Huyền Linh, tay không ngừng vung, đánh ra nhiều bí pháp thần thông, nhưng đều là bí pháp phòng ngự, điều mà cô ta muốn làm đó là giúp Diệp Thành chặn lại từng đòn công kích phía sau hắn.
Giết!
Đại quân của Thanh Vân Tông vô cùng phẫn nộ.
Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!
Diệp Thành hằn lên, tiếng gằn vang vọng khắp thương không, hắn chính là một anh kiệt cái thế, không hề tăng thêm phòng ngự, mỗi lần Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu được vung ra, đại quân của Thanh Vân Tông đều ngã nhào giữa hư không, cứ thế từng tên mất đi sinh mạng, cả chặng đường để lại cả con đường máu.