“Ta nói thật đấy, đứa con do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra sẽ thừa hưởng ưu điểm của hai huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể dung hợp với đất trời, là một huyết mạch kỳ dị. Thời hoang cổ có một người có huyết mạch này chứng đạo thành đế, người đó thật sự rất lợi hại!”
“Thật không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên là thật rồi! Huyền Hoang có một trăm ba mươi vị đế, nhưng người đó được công nhận là vị Đại Đế mạnh nhất, trong lịch sử gọi là Hiên Viên Đại Đế”.
“Hiên Viên Đại Đế, danh hiệu này nghe cũng rất lợi hại nhỉ”, Diệp Thành bất giác sờ cằm.
“Tuy ngươi là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng cũng có huyết mạch thánh thể”, Long gia lại nói tiếp: “Hai ngươi kết hợp rồi sinh con, khi nào đứa bé đó chứng đạo chắc chắn sẽ thành một vị Đại Đế vạn cổ. Cho dù không thành Đại Đế thì sau này cũng sẽ là kẻ cực kỳ mạnh ở Chư Thiên Vạn Vực”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long xoa móng rồng, vẻ mặt đầy phấn khởi: “Làm đi, làm đi, làm đi”.
“Làm cái đầu ngươi ấy!”, Diệp Thành buột miệng mắng to.
Đúng là người nói vô tình, người nghe hữu ý, Cơ Tuyết Băng nghe thấy lời này của Diệp Thành, vẻ mặt càng trở nên kỳ lạ hơn. Thân là nữ nhân, cô ta bất giác co người lại, vì cô ta cảm nhận được người thanh niên trước mặt không những không biết kiểm soát, mà còn… bị điên.
Nếu cô ta biết Diệp Thành đang nói chuyện với ai, liệu có phải vẻ mặt sẽ còn thú vị hơn không?
Bên này, Diệp Thành thấy nét mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi thì ho khan một tiếng: “Ta không thể cứu cô không công được, đưa túi đựng đồ cho ta đi!”
Nói xong hắn đã phất tay lấy túi đựng đồ của Cơ Tuyết Băng đi.
Kẻ xấu xa lúc nào cũng tuỳ hứng như vậy đấy!
Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long chỉ biết tặc lưỡi cảm thán! Người trước mặt là bạn người thương trước kia của ngươi đấy, thế mà ngươi cũng làm được! Một khi con người đã không cần mặt mũi thì đúng là mặt dày thật!
“Này, mời cô uống canh”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang thở dài, Diệp Thành đã bưng một bát canh thịt hầm tới cho Cơ Tuyết Băng, hơn nữa hắn không dùng bát mà dùng chậu, còn là chậu lớn.
“Không uống”, Cơ Tuyết Băng quay mặt đi, cô ta tu luyện hơn mười năm, lần đầu tiên gặp kiểu người thế này.
“Không uống thì thôi, ta uống”.
Khốn kiếp!
Sự tĩnh lặng của đêm đen bị phá vỡ bởi tiếng hét giận dữ này.
Quân cứu viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông ầm ầm kéo đến chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông.
Nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ còn là đống đổ nát, cảnh tượng hoang tàn, xác chết ngổn ngang khắp đất trời, mặt đất toàn là máu, trên hư không dày đặc huyết vụ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.