Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 Không lâu sau đó, cả hai tên bắt đầu hành động.  

 

Cả hai ngoan ngoãn nên Diệp Thành nhàn hạ đi rất nhiều. Hắn cầm lấy vò rượu hồ lô, tìm một nơi thoải mái nhâm nhi.  

 

Không biết sau bao lâu hắn mới vươn vai, cũng không làm phiền tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nữa mà quay người ra khỏi phòng.  

 

Lúc này trời đã về đêm, bầu trời mênh mông vô tận với những ánh sao sáng lấp lánh trông thật đẹp và sáng nhất vẫn là vầng trăng với ánh trăng vàng chiếu rọi giữa màn đêm yên tĩnh.  

 

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng.  

 

Cô ấy vẫn ngồi dưới gốc cây linh quả, hai tay ôm gối bất động giống như một pho tượng, dưới ánh trăng chiếu rọi, Cơ Tuyết Băng trông như một vị tiên nữ thuần khiết thoát tục.  

 

Không biết từ bao giờ nhìn Cơ Tuyết Băng như vậy Diệp Thành lại có cảm giác rung động trong giây lát.  

 

Mới chỉ một năm trước bọn họ còn là đệ tử của Chính Dương Tông, vẫn là một đôi thần tiên xứng đôi.  

 

Thế mà hiện giờ cô ấy là Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, xếp thứ ba trên bảng Phong Vân và là niềm tự hào của nữ nhi khắp Đại Sở.  

 

Hiện giờ hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đan thánh Diệp Thành, thiếu chủa của Hạo thiên thế gia, sát thần Tần Vũ, thánh chủ Viêm Hoàng, xếp thứ hai trên bảng Phong Vân là được coi là anh kiệt cái thế vang danh khắp Đại Sở.  

 

Cô ấy thay đổi rồi, hắn cũng thay đổi rồi, người thương thuở xưa hiện giờ cùng trong tiểu viên này nhưng lại như xa lạ.  

 

Trong chốc lát, đôi mắt Diệp Thành lướt qua ánh nhìn lạnh lùng, vào giây phút đó hắn đã không thể nhịn được mà ra tay, ra tay bỏ xua đi hình ảnh về người thương thuở nào.  

 

Có lẽ hắn có phần hơi nhẫn tâm nhưng sự tàn khốc của chiến tranh khiến hắn không thể không đưa ra quyết định sớm hơn vì hắn biết tương lai không xa bọn họ phải gặp nhau trên chiến trường khốc liệt.  

 

Cuối cùng Diệp Thành vẫn lại quyết định không ra tay, hắn từng trải qua từng trận chiến đẫm máu, trái tim của hắn đã bị máu tươi nhuốm tới mức nguội lạnh nhưng đối mặt với người thương trước kia hắn vẫn có chút mềm lòng.  

 

Phía này, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả khẽ cau mày, mặc dù ánh mắt Diệp Thành chỉ thoáng qua cái nhìn lạnh lùng nhưng vẫn khiến cô nắm bắt được.  

 

“Ta có thù với ngươi sao?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành.  

 

“Không thù”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.  

 

“Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được sát khí của ngươi với ta”.  

 

“Vậy có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành gãi tai, “cô đáng tiền như vậy ta không nỡ giết, hôm khác ta lại lôi cô đi làm thêm một mẻ nữa, không biết kiếm về thêm bao nhiêu tiền”.  

 

“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghe câu nói đó của Diệp Thành mà á khẩu, mặt mày cô đỏ bừng, cô cảm thấy có phần hối hận, lẽ ra cô không nên nói chuyện với kẻ trước mặt mình vì cho tới cuối cùng thì cô vẫn là người chịu thiệt mà thôi.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận