Trong vòng chưa đầy một canh giờ, những tiếng nói này đã truyền khắp bốn phương, tốc độ của Hằng Nhạc Tông cũng không phải dạng vừa, mạng lưới tình báo cũng không phải chỉ để trưng, những đệ tử đang tu luyện bên ngoài của Chính Dương Tông đi được nửa được đã bị “đón đi”.
“Khốn kiếp, khốn kiếp”, cũng như Công Tôn Trí và Doãn Chí Bình, tiếng rống giận của Thành Côn còn vang hơn: “Bắt, đi bắt cho ta”.
Lần này, ban đêm Nam Sở còn náo nhiệt hơn ban ngày, từng nhóm người lao vụt đi như thuỷ triều, người thì ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người lại cưỡi linh thú.
“Ông chủ, cho ta thêm một bình rượu nữa”, trong tửu lâu của thành cổ, Diệp Thành nghe những âm thanh này, càng uống càng thấy ngon.
“Lâu lắm rồi tiểu gia mới vui thế này, thưởng cho ngươi đấy”, Diệp Thành nói rồi ném một túi đựng đồ chứa một nghìn linh thạch cho tiểu nhị mang rượu tới cho hắn.
“Đa tạ tiền bối”, tiểu nhị vui mừng khôn xiết, có lẽ một nghìn linh thạch không là gì với Diệp Thành, nhưng với tiểu nhị làm tạp dịch trong lầu các mà nói lại là một khối tài sản khổng lồ.
Diệp Thành ngồi lại cả đêm, nghe những âm thanh đó mà sảng khoái.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Bên này, cao thủ của ba tông và người tới xem kịch đã mệt mỏi cả đêm, lúc này ai cũng về nhà với đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng Chung Ly, Hồng Loan, Cảnh Giang và Chung Quy sau khi ngủ một giấc thật ngon, lúc này họ đã ra khỏi thành cổ Thiên Thu.
Người của Hằng Nhạc Tông mà họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay, các ngươi xong việc muốn ngủ, đương nhiên chúng ta sẽ tìm chút chuyện cho các ngươi làm rồi.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.
Khi những âm thanh này liên tiếp vang lên, Nam Sở vừa yên bình chưa được một khắc đã lại sục sôi.
“Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa”, khán giả đã mệt mỏi muốn chết, ai cũng xua tay.
“Một đám súc sinh không chịu dừng”.
“Thật náo nhiệt, lão tử đi đường xá xa xôi cũng không thất vọng”, Nam Sở lại có thêm một nhóm người, đại khái đều từ Bắc Sở chạy đến hóng chuyện, hơn nữa đều là nhóm người cực kỳ nhàn rỗi.
Một ngày mới, một cuộc đấu tranh mới lại bắt đầu.
Doãn Chí Bình tức giận hạ lệnh nghiêm, không quy định bắt người nhà nào, chỉ cần là người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông thì đều bắt hết, không chừa một ai.
Tại đây, phía Chung Quy đã nhận được tiền chuộc, tâm trạng thoải mái trở về thành cổ Thiên Thu.