Đêm khuya, Diệp Thành vẫn ngồi trong tửu lâu, nhàn nhã uống rượu.
Từ lúc hắn vào tửu lâu này đã ngồi gần mười ngày, mà tình trạng hỗn loạn mà bọn hắn gây ra cũng ngày càng ác liệt.
Tuy nhiên, trong gần mười ngày nay bên phía thành cổ Thiên Thu cũng liên tục truyền tới tin tốt: Hư không truyền tống trận của nhà họ Hùng, thành cổ Thiên Thu, chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã được nối liền; Viêm Hoàng thu nạp thêm mấy gia tộc không tệ; Nhân Hoàng liên tục có người trà trộn vào điện chính của ba tông…
Bây giờ mục tiêu của họ đã đạt được, thành công chuyển hướng sự chú ý của ba tông, hơn nữa còn củng cố được lực lượng của mình trong khoảng thời gian quý giá này.
“Có thể khai chiến với Hằng Nhạc rồi”, uống nốt chỗ rượu trong ly, Diệp Thành vươn vai, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén màu vàng kim.
Nhưng ngay lúc hắn định quay người rời đi thì một giọng nói từ phương xa truyền đến: “Nhà Tư Đồ ở Tây Thục mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc Thánh tử nhà ngươi về, quá hạn không chờ”.
Mẹ kiếp!
Nghe câu này, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
Thánh tử của nhà Tư Đồ Tây Thục chẳng phải chính là Tư Đồ Nam sao?
Được rồi! Hắn đã gây ra một trận náo loạn rất ổn, người nhà Tư Đồ ở Tây Thục cũng bị kéo vào, hơn nữa người bị bắt còn là Tư Đồ Nam.
“Không có việc gì huynh ra ngoài làm gì chứ!”, Diệp Thành mắng một câu rồi xoay người bay vụt ra khỏi tửu lâu như một đạo thần mang.
Thanh Sơn, một trong số ít những ngọn núi khổng lồ ở Nam Sở, nằm chính giữa một quần sơn, cũng là ngọn núi cao nhất, nhìn từ xa nó sừng sững như biểu tượng của quần sơn
Lúc này, trên hư không và dưới mặt đất xung quanh Thanh Sơn đã chật kín người, đông như chảy hội.
Nhìn ra xa thì thấy một ông già lưng còng, dáng người gầy guộc, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt ánh lên tia sáng nham hiểm đang ngồi trên tảng đá.
Còn chàng thanh niên bị phong ấn bên cạnh ông ta chính là huynh đệ tốt của Diệp Thành, Thánh tử nhà Tư Đồ Tây Thục, đệ tử chân truyền thứ tư của Hằng Nhạc ngày xưa: Tư Đồ Nam.
“Tiền bối này, ông không cần làm vậy đâu”, Tư Đồ Nam nhìn ông lão lưng gù.
“Ồn ào”, ông ta hừ lạnh, dứt khoát phong ấn khả năng nói của hắn ta.
“Chậc chậc chậc!”, người tới xem kịch vui lại cảm thán: “Đây đúng là thời đại bọn bắt cóc lộng hành mà!”
“Đúng thế!”, có người tặc lưỡi: “Chắc là Thánh tử và Thánh nữ của rất nhiều thế gia tu luyện ở Nam Sở đều bị bắt rồi!”
“Hôm nào ta cũng đi bắt một người, kiếm tiền bằng cách này nhanh biết mấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!