Ngay khi Diệp Thành đang thể hiện sức mạnh thì một tiếng rồng gầm kinh thế vang lên từ hư không phía Đông.
Tiếng rồng gầm này mang theo khí phách và sức mạnh của sấm sét, uy nghiêm không gì sánh được, giống như ý chí của đất trời khiến người ta không dám có ý chống lại.
Vào lúc này, những người đã thoát ra được đều ngẩng đầu nhìn lên nơi đó.
Đập vào mắt bọn họ là một con cự long chừng nghìn trượng, toàn thân được bao phủ bởi sấm sét, hoặc có thể nói rằng nó được hình thành từ sấm sét, gầm một tiếng chấn động bầu trời, gầm hai tiếng hư không sụp đổ, gầm ba tiếng thiên địa nứt ra.
“Đó… Đó là cái gì?”, nhìn con cự long sấm sét, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Long… Long gia, đó là cái gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, lần trước độ kiếp hắn cũng chưa thấy rồng sấm sét bao giờ.
“Đây chính là điều thú vị mà ta nói”, giọng Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên: “Khi Huyền Linh Chi Thể độ thiên kiếp đã dẫn ra phi hoàng sấm sét, quả không ngoài dự đoán của ta, ngươi đã dẫn ra được thần long sấm sét”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đánh thôi!”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai: “Giết thần long sấm sét đó đi, nếu không ngươi sẽ không bao giờ thoát được thiên kiếp”.
“Thì ra là vậy!”, ánh mắt Diệp Thành đột nhiên trở nên sắc bén, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng khi hắn đang định xông lên hư không để chiến đấu với thần long sấm sét thì tiếng gầm thứ hai vang lên.
Lập tức có hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, phía trên hư không phía Tây hình thành một thứ khổng lồ khác.
Nhìn kỹ lại thì đó là một con bạch hổ với thân hình nghìn trượng, tiếng gầm gừ rung trời lở đất, mang theo sức mạnh và uy nghiêm kinh hoàng.
“Mẹ kiếp, vẫn còn à?”, lúc này ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng phải giật mình ngẩng đầu lên.
Gầm!
Lời nó vừa dứt, tiếng gầm kinh thiên động địa thứ ba vang lên, trên hư không phía Bắc lại có sấm sét ngưng tụ, hình thành một con huyền vũ sấm sét khổng lồ, nó cực kỳ to và nặng, toàn thân tản ra sấm sét với uy lực cực mạnh.
“Có… Có cần ghê gớm vậy không?”, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, dường như có thể nhìn thấy huyền vũ khổng lồ qua nghìn sông vạn núi.
Gầm!
Lại một tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang vọng cả bầu trời rộng lớn vang lên ngay khi lời nó vừa dứt, trên bầu trời phía Nam, dưới sự chú ý của mọi người, một con phượng hoàng sấm sét to lớn đã được hình thành.
“Không… Không cần phải thế chứ”, nhìn hư không xa xa, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Trời đất, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta”, Diệp Thành lập tức ngắt lời Thái Hư Cổ Long: “Ngươi cứ nói một câu là lại thêm một con, ngươi có thể ngậm cái miệng thối của ngươi lại được rồi đấy!”