Trong màn đêm đen, Diệp Thành bước ra khỏi biệt uyển, để lại Sở Linh chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Không biết vì sao lần này bước ra khỏi biệt uyển Diệp Thành lại cảm thấy nặng nề.
Đúng như Thái Hư Cổ Long và Sở Linh cảm nhận, mọi thứ hắn làm cho Sở Linh đều giống như chuẩn bị hậu sự vì hắn thực sự không dám chắc mình có thể sống sót mà trở về hay không.
“Ngươi hà tất phải như vậy”, Thái Hư Cổ Long đang ngủ say, mặc dù không mở mắt nhưng lời nói lại vang vọng không dứt trong thần hải của Diệp Thành.
“Ý ngươi là gì?”, cơ thể Diệp Thành đứng thẳng, bước chân đi chắc chắn.
“Ngươi là thông soái của tam quân, không nhất thiết phải trải qua nguy hiểm”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “đã là chiến tranh thì sẽ phải có người chết, là thống soái của tam quân, hành động này của ngươi chính là đại kị của nhà binh”.
“Ta là thống soái tam quân, nhiệm vụ của ta không phải là nhìn thấy tướng sĩ chết mà là dốc sức bảo vệ tính mạng của bọn họ”, Diệp Thành nói rất thản nhiên, “ta hi vọng bọn họ có thể nhìn thấy giang sơn mà chúng ta cùng bỏ công gây dựng chứ không phỉa là cảnh dùng rượu tiệc tế bái anh hồn của bọn họ”.
“Mặc dù ta rất khâm phục nghị lực của ngươi nhưng ngươi nên biết thống soái tam quân hàn động theo cảm tính như vậy thì cũng là đang không làm tròn trách nhiệm với tướng sĩ”.
“Long gia, ngươi là người thông minh, biết ta không phải là người làm theo cảm tính”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ngươi nên biết nếu như phía Thông Huyền trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì dù chúng ta có đoạt được về Hằng Nhạc Tông cũng phải trả cái giá thảm khốc thế nào không? Sức mạnh của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của ta cũng sẽ mất đi, ta dám khẳng định một khi chiến đấu trực diện thì đại quân Viêm Hoàng của chúng ta sẽ không một kẻ nào bước ra được khỏi Nam Sở”.
“Ngươi nhìn vấn đề có vẻ rất thấu đáo”.
“Cho nên ta chỉ là nhân vật chính của cuộc chiến chứ không phải là then chốt của trận chiến này”, Diệp Thành cười nói, “ở Nam Sở, chúng ta là khách, Hằng Nhạc Tông là chủ, trận chiến này đối với Viêm Hoàng mà nói đều có khả năng dẫn đến toàn quân thất bại, cái chúng ta cần là tốc chiến tốc quyết và then chốt của việc này chính là dụ phía Thông Huyền ra khỏi Hằng Nhạc Tông”.
“Tiểu tử, ngươi khiến ta không còn lời nào để nói rồi đấy”, Thái Hư Cổ Long lại nằm xuống.
“Vậy thì ta thật vinh hạnh”, Diệp Thành mỉm cười nhấc chân bước vào địa cung của thành cổ Thiên Thu.
Bên trong địa cung, mấy chục bóng hình đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, mặc dù địa đồ này vô cùng to lớn nhưng so với Cửu Châu Huyền Thiên Đồ thì cũng chỉ như trò chơi mà thôi.
Nơi này toàn là các vị lão bối của Viêm Hoàng, phía Dương Đỉnh Thiên cũng ở đây, bọn họ cần nghĩ tới bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra, bên trong đó bao gồm cả việc huỷ đi Truyền Tống Trận trong phạm vi vài trăm nghìn trượng quanh Hằng Nhạc Tông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!