“Tiên hư giới hoàn chỉnh?”, Diệp Thành sứng sờ, “ý của ngươi là tiên hư giới trước kia không hoàn chỉnh?”
“Có thể hiểu như vậy vì Lục Đạo Tiên Luân Nhãn và cơ thể của ngươi cho tới giờ mới được coi là hoà hợp với nhau, do vậy mới hiện ra Tiên Hư Giới hoàn chỉnh, ta nói vậy ngươi hiểu chứ?”
“Nói vậy thì linh hồn của ta có thể ra vào Tiên Hư Giới phải không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long nói chắc nịch, “nó và cơ thể của ngươi đã hoà nhập với nhau rồi nên linh hồn của ngươi đương nhiên có thể tự do ra vào, lợi ích của nơi này không hề ít đâu”.
“Lợi ích gì?”, Diệp Thành xoa tay cười nói, đôi mắt cũng chớp chớp liên tục.
“Lợi ích lớn nhất đó là linh hồn của ngươi có thể tu luyện bên trong Tiên Hư Giới”, Thái Hư Cổ Long nói, “nếu như đủ duyên thì có lẽ có thể ngưng tụ ra nguyên thần cũng chưa biết được”.
“Thật sao?”, Diệp Thành sáng cả mắt.
“Sự kì diệu của nó thì ngươi có thể tự lĩnh hội”, Thái Hư Cổ Long không nói nhiều, cứ thế nhắm mắt, trước khi nhắm mắt nó còn không quên nhắc nhở: “Ta thấy rằng ngươi đi một chuyến thì tốt hơn vì một khi nhập định là mất ba ngày, đám bằng hữu kia của ngươi còn đang trơ mắt đợi ngươi đấy”.
“Ba ngày?”, Diệp Thành sững sờ, hắn vội quay người đi ra khỏi Tiên Hư Giới.
Vừa tỉnh lại, Diệp Thành đã nhìn thấy đôi mắt rực lửa, lại nhìn khuôn mặt cô ta, đó chẳng phải là Hồng Trần Tuyết sao?
“Tỉnh rồi à?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Tỉnh rồi thì mau vào việc chính đi, tất cả đang đợi ngươi đó”.
“Con hiểu…hiểu rồi”, Diệp Thành cười gượng gạo, hắn quay người biến mất, cứ thế bước vào Truyền Tống Trận.
Không biết mất bao lâu, một âm thanh vang vọng khắp Nam Sở: Doãn Chí Bình loạn cổ thương quyên, Tần Vũ ta chiến với ngươi.
Chết tiệt!
Đêm khuya tĩnh lặng vì một câu của Diệp Thành mà đột nhiên trở nên huyên náo, Nam Sở mới yên bình chưa được mấy hôm cũng lập tức bùng nổ.
“Tần Vũ còn sống ư?”, rất nhiều người đã hiện thân từ trong động phủ, ngửa đầu nhìn lên hư không.
“Sao có thể? Ta đã tận mắt nhìn thấy hắn bị lôi kiếp đánh thành tro bay mà!”
“Hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh, còn có thần phạt xưa nay chưa từng có mà cũng không giết được hắn! Có cần lợi hại vậy không?”
“Không ngờ hắn vẫn chưa chết”, sau khi nghe những lời này, Thanh Vân Tông lập tức trở nên náo động.
“Đi xem đi, biết đâu lại là kẻ giả mạo”, chín bóng người lần lượt bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, khí thế của ai cũng mạnh mẽ, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật.