“Ông nhiều lời làm gì! Đi thôi”, Ngô Tam Pháo ở bên cạnh đã gọi phi kiếm ra, sau đó Thái Ất Chân Nhân cũng lao vút theo như một đạo Thần hồng: “Lần này sẽ náo nhiệt hơn những lần trước đấy”.
“Hắn… Hắn vẫn còn sống?”, Hạo Thiên thế gia ở Bắc Chấn Thương Nguyên, sau khi nghe tin, Hạo Thiên Thi Nguyệt chợt đứng lên, vẻ mặt thất vọng chợt lấy lại thần thái trước đây.
“Phụ thân…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hy vọng.
“Ta đi với con”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười dịu dàng, sao ông không nhìn ra được tâm tư của nữ nhi bảo bối nhà mình chứ? Là một tiền bối, ông rất cảm thán trước thực lực và tính cách của Tần Vũ, là một phụ thân, nếu tìm được người con rể như vậy cũng là chuyện tốt.
“Đừng ai ngăn cản ta, ta muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn”, trên hư không, bốn đạo Thần hồng thần tốc xẹt qua bầu trời, chỉ để lại tiếng hô cộc cằn.
Bốn người này chẳng phải chính là Trần Vinh Vân thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành, Từ Nặc Nghiên Thánh nữ của Thất Tịch Cung, Ly Chương thiếu chủ của Bắc Hải thế gia và Vi Văn Trác thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia sao?
“Lạc Hi! Người đã mất rồi, nên nghĩ thoáng ra con à”, trong Đan phủ ở Đan Thành, Đan Nhất nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Hi: “Đi thôi! Gia gia đưa con ra ngoài giải khuây”.
“Con không đi”, Lạc Hi vẫn nằm bò trên lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc vô cùng tiều tuỵ, nói đến người mất, đôi mắt to của cô bé lại đẫm lệ, trong tầm mắt mờ ảo hiện lên một thanh niên đeo mặt nạ Quỷ Minh, tên là Diệp Thành.
“Sư tỷ đi cùng muội, đi nào”, Huyền Nữ bước tới kéo Lạc Hi đi, không phải đi xem náo nhiệt mà chủ yếu là dẫn Lạc Hi ra ngoài hít thở không khí. Từ khi Diệp Thành chết, cô nhóc này liền không ra khỏi cửa, không bí bách thành bệnh mới lạ.
Haiz!
Đằng sau họ, Đan Thần và Đan Nhất đều khẽ thở dài, sau đó cũng đi theo.
Ùng! Ùng! Ùng!
Hầu như mỗi toà thành cổ ở Đại Sở đều phát ra tiếng như này, đó chính là tiếng truyền tống trận dịch chuyển.
Hết cách rồi, bởi vì thật sự quá nhiều người, hễ nghe được tin là mọi người đều muốn đi xem người nổi tiếng nhất trong mấy ngày nay, đi xem rốt cuộc thanh niên đó là thần thánh phương nào.
Đây là một vùng thương nguyên huyết sắc, Đại Sở gọi nó là Loạn Cổ Thương Nguyên.
Thương nguyên này có lai lịch rất lớn, liên quân Đại Sở năm xưa do Thần Hoàng chỉ huy đã đánh trận quyết chiến với đại quân huyết tộc ở đây. Trận chiến đó cực kỳ tuyệt thế và khốc liệt, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhuộm Loạn Cổ Thương Nguyên thành một màu đỏ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Lúc này trên Loạn Cổ Thương Nguyên đầy ắp những tiếng nổ ầm ầm.
Nhìn ra xa, trên trời dưới đất rợp bóng người, chen chúc nhau ùn ùn kéo đến như biển người, có lẽ là khí thế của họ nối liền với nhau tạo nên áp lực quá lớn khiến cho hư không bị chèn ép phát ra tiếng nổ vang dội.
Hơn nữa, theo thời gian dần trôi, mỗi giây đều có người từ bốn phương tám hướng tới gia nhập, hầu như thế lực nào ở Đại Sở cũng phái người đến.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào khoảng không ở chính giữa Loạn Cổ Thương Nguyên.
Ở đó có một người đang ngồi xếp bằng, cúi đầu lau đoản đao, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’. Chữ ‘thù’ ấy lúc này còn đang rỉ máu khiến người nhìn không khỏi bàng hoàng.
“Lão tử sống mấy trăm năm rồi cũng không thấy hậu bối nào lợi hại thế này”, nhìn Diệp Thành, rất nhiều tu sĩ lớn tuổi đều thở dài.
“Đánh thế nào cũng không chết, hắn là súc sinh à?”
“Mấy tháng trước hắn còn đứng thứ chín mươi chín bảng Phong Vân, bây giờ mới bao lâu mà đã từ hạng chín mươi chín lên hạng hai, đệ tử Phong Vân chết trong tay hắn đủ tạo thành một đại liên đội rồi đấy”.
“Cuối cùng ta cũng nhìn ra được, tên này không gây chuyện thì thôi, đã gây chuyện là kinh thiên động địa!”, mọi người tặc lưỡi cảm thán. Gây ra tiếng vang từ Bắc Sở đến Nam Sở, chẳng phải suốt chặng đường Diệp Thành đều giết người mà tới sao? Có chuyện nào hắn làm không kinh thiên động địa? Sát thần Phong Vân đâu phải gọi cho vui?
“Nhưng lá gan của tiểu tử này đúng là không nhỏ”, có người thốt lên: “Dám chạy tới đây khiêu khích thế này, ba tông sẽ không tha cho hắn đâu”.
“Đây gọi là dũng cảm, dũng cảm, ngươi có hiểu không hả?”