“Doãn Chí Bình”, Lạc Hi ở bên run rẩy, đôi mắt cô đằng đằng sát khí, không phải vì Tần Vũ bị giết mà cô như vậy mà vì Diệp Thành trước kia cũng bị Doãn Chí Bình hại chết bằng cách này.
“Tưởng là sẽ có một màn nghịch thiên cơ”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác lắc đầu bất lực, “sau này vào tiết thanh minh chúng ta lại có thể một anh kiệt cái thế để bái tế rồi”.
“Cuối cùng vẫn là bại”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, sâu thẳm trong tâm hồn cô ta chợt dâng lên nỗi đau đớn lạ kì.
“Đây chính là kết cục của kẻ không biết tự lượng sức mình”, nhìn Diệp Thành ngã nhào khỏi hư không, Thông Huyền Chân Nhân bật cười lạnh lùng.
“Cuối cùng chúng ta cũng không tổn hại gì”, so với Thông Huyền Chân Nhân, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng bật cười lạnh lùng, “nói ra thì chúng ta nên cảm ơn Doãn Chí Bình, là hắn giúp chúng ta trừ khử một tên đại địch”.
Ha ha ha…!
Trong làn sóng xôn xao, trong kết giới chỉ vang lên tiếng cười không hề kiêng dè của Doãn Chí Bình, hắn cười tôi độc trông chẳng khác gì ác ma.
Haiz!
Nhìn cảnh này, có quá nhiều người phải than thở.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn bước xuống từ hư không, đáp xuống mặt đất và vừa bước về phía Diệp Thành vừa bật cười tôi độc, trong ánh mắt còn có u quang hung tàn: “Tần Vũ, ta sẽ đem ngươi luyện thành hình nộm con người, ta muốn đời đời kiếp kiếp ngươi đều phải chịu sai khiến”.
Nói rồi, hắn vươn tay về phía Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước không hề động đậy thì lúc này chợt mở trừng đôi mắt, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Ngươi?
Sắc mặt Doãn Chí Bình chợt thay đổi, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị hai tay của Diệp Thành kẹp chặt.
Sau đó hắn nhận ra cơ thể của mình mất thăng bằng, đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể hắn bay lên.
“Đây…”, thấy Diệp Thành đột nhiên sống lại, những người ở tứ phương đột nhiên thẫn thờ.
“Dưới đòn tuyệt sát linh hồn mà còn không chết?”, có người há hốc miệng, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Có cần mạnh vậy không chứ?”
“Ta biết hắn không thể chết dễ dàng như vậy được mà”, trong đám người, nhóm người phía Bích Du vỡ oà vì vui mừng.
“Mẹ kiếp, làm ta hết hồn”, mấy người phía Gia Cát Vũ tưởng rằng Diệp Thành đã chết, giờ thấy hắn tỉnh lại nên sắc mặt khó coi của tất cả mọi người đều thay đổi bằng vẻ mặt đầy thú vị.
“Rốt cục hắn làm thế nào có thể né qua được vậy chứ?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn kết giới, nếu như là cô ta thì cô ta tự nhận không thể nào tránh được qua kết giới kia, một khi