Hú, hú…!
Giữa đất trời, tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết.
Nếu nhìn từ hư không có thể thấy biển màu huyết sắc rợp đất trời vô cùng kinh người còn cảnh tượng phía sau Doãn Chí Bình càng khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Ma đạo, mở!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một âm thanh dứt khoát vang vọng giữa hư không.
Tiếp đó như có tiếng lệ quỷ thét gào không ngừng, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy, luồng sát khí hiển hiện.
Hình thái của hắn đã thay đổi, giữa trán có một đạo ma văn hiển hiện, đôi mắt đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bạo tàn và khát máu, mái tóc trắng cũng dần chuyển thành màu đỏ.
Hú, hu hu…!
Tiếng lệ quỷ vẫn gào thét điên cuồng, sát khí cuộn trào lấy hắn làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy cuốn lấy cát vàng.
Lại là ma!
Tiếng xôn xao tiếp tục vang lên.
“Chỉ sợ ngươi không lộ ma đạo thôi”, thấy Diệp Thành hiện ra với hình thái như vậy, Linh Chân Thượng Nhân trong hư không bật cười lạnh lùng vì Diệp Thành lộ ma đạo trước mặt mọi người, ông ta càng danh chính ngôn thuận kêu gọi tất cả mọi người giết Diệp Thành.
Vả lại ông ta cũng đã làm như vậy từ lâu rồi.
Khi Diệp Thành lộ thân phận thực sự ông ta sẽ âm thầm liên hệ với những kẻ mạnh có mặt tại hiện trường trừ ma vào đúng thời điểm.
“Lại lần nữa lộ ma đạo, lần này ngươi còn không chết?”, phía Chính Dương Tông, nhóm người phía Chính Dương Lão Tổ cười tôi độc.
“Đan Thần…”, trong dám người, Đan Nhất nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Đan Thần.
“Hắn là Đan Thánh”, Đan Thần không nói rõ ràng nhưng lại nói câu này, ấy vậy mà chỉ một câu nói lại chứng minh tất cả, đó chính là Đan Thần đã đưa ra một quyết định nào đó.
“Con của ta không phải ma”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng gằn lên, sức mạnh bên trong cơ thể ngưng tụ lại, chuẩn bị giúp Diệp Thành che chắn lại uy thế của bên thứ ba.
Cảnh tượng hiện giờ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc, hai người xuất sắc nhất trong lớp thanh niên, một người đứng đầu bảng Phong Vân, một người đứng thứ hai trên bảng Phong Vân, một người là kí chủ, một người là sát thần, cả hai đều hoá ma.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình đã bước ra, toàn thân ma khí bao quanh, mỗi một luồng khí đều rất nặng, mỗi lần hắn hạ bước chân xuống đều khiến hư khôg rung chuyển.
“Diệp Thành, ngươi thật khiến ta hưng phấn”, Doãn Chí Bình khoan khoái hít môi luồng khí huyết sắc, hắn cười tôi độc, u quang huyết sắc bao trùm đôi mắt.