Nghe tiếng gào thét của Doãn Chí Bình, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn tung ra một chưởng đánh ngất Doãn Chí Bình rồi phong ấn tên này bên trong Đại La Thần Đỉnh.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thần mang sắc bén bay từ xa tới mang theo sát khí lạnh lẽo và uy lực mạnh mẽ.
Thấy vậy, Diệp Thành rút kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.
Có điều đạo thần mang bay tới lại rất dị thường, vốn dĩ là một đạo nhưng còn chưa đánh vào thanh Thiên Khuyết đã phân thành hai đạo sau đó tan biến.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt, hắn xoay người về phía nhát kiếm phía sau mình.
Bang!
Một kiếm của Diệp Thành khiến một đạo thần mang tan biến nhưng đạo thần mang thứ hai lại đâm xuyên ngực hắn.
Phụt!
Sau tiếng máu bắn vọt ra, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cả cơ thể nửa quỳ xuống đất.
Linh Chân, ngươi đáng chết!
Diệp Thành còn chưa kịp nhìn người ra tay với mình là ai thì đã có tiếng gằn giọng vang vọng khắp thương không. Hạo Thiên Huyền Chấn đã sát phạt về phía Linh Chân Thượng Nhân vì kẻ ra tay đánh lén Diệp Thành chính là Linh Chân Thượng Nhân.
“Hôm nay không chết không nghỉ”, Hạo Thiên Huyền Chấn khí thế tăng lên mạnh mẽ, ông ta tung một chưởng về phía Linh Chân Thượng Nhân.
“Hắn là ma, người người đều phải trừ ma”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn sát phạt đến, Linh Chân Thượng Nhân hắng giọng vung tay gạt đi chưởng đánh kia. Hạo Thiên Huyền Chấn vừa xông lên đã bị đánh lùi về sau.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt lạnh lùng, hắn vừa định đứng dậy thì lại phun ra một miệng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đúng lúc này, đạo thần mang thứ hai bay từ sau lưng tới, còn mạnh hơn cả đạo thần mang của Linh Chân Thượng Nhân.
Đột nhiên, Diệp Thành run rẩy vì đạo thần mang này mang theo sức mạnh không thể chống cự, cho dù là hắn khi ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể nào địch lại huống hồ hiện giờ hắn đang trong trạng thái yếu thê thảm thế này.
Vút!
Sau âm thanh này, một đạo kiếm ảnh mạnh mẽ được tung ra, trảm đứt đạo thần mang kia, và người ra tay chính là Độc Cô Ngạo.
“Chính Dương, với thân phận của ông mà cũng chơi trò đánh lén à, không sợ hậu nhân cười nhạo cho sao?”, Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào Chính Dương Lão Tổ.
“Ta là chính phái, ắt phải trừ ma”, Chính Dương Lão Tổ cười lạnh lùng, ông ta hợp lực cùng ba vị lão tổ sát phạt về phía Độc Cô Ngạo còn vài vị lão tổ khác của Chính Dương Tông phía sau ông ta thì sát phạt về phía Diệp Thành, ra tay là tung toàn đại chiêu.
“Mẹ kiếp”, lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh cũng di chuyển, chặn lại mấy đại lão tổ của Chính Dương Tông.
Vút! Vút! Vút!
Sau tiếng kiếm vang lên, từng đạo thần mang cứ thế bay về phía Diệp Thành, người ra tay chính là Thanh Vân Lão Tổ vả lại còn là hai bí thuật cấm kị là huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la, uy lực thế nào Diệp Thành đương nhiên từng trải và biết rõ.
“Thanh Vân Tông”, sắc mặt của Diệp Thành càng lúc càng lạnh nhưng hắn không dám đối đầu và nhanh chóng lùi về sau.
“Thanh Vân, không cần thể diện nữa à?”, rất nhanh, Thái Ất Chân Nhân lên tiếng. Ngô Tam Pháo cùng Ngưu Thập Tam đằng đằng sát khí sát phạt lên chắn trước người phía Thanh Vân Lão Tổ.
“Ngươi là loại khi sư diệt tổ”, Thông Huyền Chân Nhân cũng sát phạt tới, sắc mặt lạnh băng.
“Khi sư diệt tổ?”, Diệp Thành bật cười, khoé miệng không ngừng trào máu, hắn tự nhận không thể đấu lại được với Thông Huyền Chân Nhân nhưng hắn vẫn ấp ủ đại chiêu sắp tiễn Thông Huyền Chân Nhân lên đường xuống Hoàng Tuyền.