“Sư bá, có một số chuyện trước đây con không hiểu nhưng giờ thì con hiểu rồi”, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao nói rất thản nhiên: “Đời người cho dù là tiên nhân hay người phàm thì đều có lúc bất đắc dĩ, trên vai gánh trọng trách thì phải dùng cả tính mạng chịu trách nhiệm đối với nó, giang sơn không thể so được với mĩ nhân nhưng trách nhiệm thì còn lớn lao hơn cả thiên hạ”.
“Con tinh tường hơn ta tưởng tượng nhiều, sự tinh tường này không chỉ ở thực lực mà còn ở cảnh giới mà người thường không thể hiểu nổi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà, “cái mà Vua giữ không phải là thiên hạ mà là muôn dân, cái cần phải bảo vệ không phải là vinh hoa mà là trách nhiệm, phải dùng cả tính mạng để bảo vệ”.
Diệp Thành trầm ngâm, ánh mắt rời khỏi bầu trời sao.
Hắn không phải một vị vua nhưng trên vai lại gánh trọng trách, trọng trách này khiến hắn có lúc cảm thấy bất lực, chính vì nó khiến hắn không dám từ bỏ mọi thứ để đi tìm Sở Huyên của mình.
Hai người không ai nói thêm gì, chỉ tĩnh lặng uống rượu.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành tĩnh lặng uống rượu lại nheo mắt, vô thức ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn loé lên ánh sáng.
“Là ai đang quan sát mảnh đất này”, sau giọng nói khe khẽ của Diệp Thành, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng từ từ mở ra, Diệp Thành nhìn vào bầu trời sao mênh mông vì giây phút trước có vẻ như hắn nhìn thấy được một đôi đồng nhãn mạnh mẽ đang quan sát Đại Sở, hắn thậm chí có thể cảm nhận dược sự khát máu và bạo tàn bên trong đôi mắt đó.
“Con nói gì thế?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn đang nhâm nhi nghe giọng nói đó của Diệp Thành thì bất giác quay đầu sang nhìn hắn.
“Sư bá, người có phát hiện ra có gì bất thường không?”, Diệp Thành vẫn nhìn vào bầu trời sao mênh mông vô tận, không biết vì sao khi nhìn vào bầu trời sao tâm cảnh của hắn lại rung động, đó là một sự khủng khiếp trước nay chưa từng có.
“Khác thường sao?”, Dương Đỉnh Thiên nhướng mày, ông ta cũng nhìn vào bầu trời sao nhưng lại không phát hiện có gì bất thường sau đó mới khẽ lắc dầu.
“Có lẽ do con nhìn nhầm”, Diệp Thành mỉm cười nhưng hắn cứ cười thế cười thế, bên khoé mắt trái chợt có tia máu màu đen xuất hiện men theo gò má kéo dài xuống bên dưới.
Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên mới cau mày, ông ta lo lắng nhìn Diệp Thành: “Thành Nhi, con…”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu trên khuôn mặt, hắn mỉm cười thản nhiên.
“Nếu con mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”, Dương Đỉnh Thiên vỗ vai Diệp Thành, “mọi việc đều nhờ con người, con phải có sức khoẻ mới giải quyết được công việc, con nghỉ ngơi đi”.
Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên đứng dậy đi xuống núi nhưng phần trán của ông ta lại cau lại vì ông ta biết Diệp Thành có chuyện giấu mình, còn đó là chuyện gì thì ông ta lại không biết.
Sau khi Dương Đỉnh Thiên rời đi, Diệp Thành mới che bên mắt trái vì dòng máu bên mắt trái vẫn đang chảy.
Thần sắc của hắn rõ vẻ đau đớn, hắn cảm nhận từ đầu tới chân đều như có kim đâm, thần hải rung lên khiến hắn mộng mị, thậm chí có phần không phân biệt được đâu là hư ảo và hiện thực.
Hự…!
Không biết từ bao giờ trong cơ thể hắn vang lên âm thanh này, cả cơ thể Diệp Thành hôn mê dưới một tảng đá.
Màn đêm lúc này càng trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Dưới bầu trời sao, một người mặc đồ đen đeo mặt nạ đứng trên một ngọn núi, giống như tấm phong bài sừng sững không bao giờ đổ.