“Tâm Tâm, cô đừng chỉ nhìn hắn, nhìn ta một lần đi!”, bên này, Long Nhất nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Mộ Dung Diệu Tâm, điều đáng nói là cái đầu trọc hếu của hắn ta bóng loáng lạ thường.
“Cút”, Mộ Dung Diệu Tâm đen mặt lườm tên này, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Lã Hậu của Long Nhất, đã rất nhiều lần cô muốn xông lên bóp chết tên vô liêm sỉ này ngay tại chỗ.
“Mỹ nữ, ta thích cô, cô làm thê tử của ta đi!”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn một nữ tử mặc áo trắng rồi nói vô cùng thẳng thắn. Cái đầu trọc của hắn ta còn sáng hơn cả đầu Long Nhất, giống như cái bóng đèn.
Lại nhìn sang nữ tử áo trắng, đây chẳng phải Đông Phương Ngọc Linh – phong chủ của Ngọc Linh Phong sao?
“Ngươi bị điên à!”, Đông Phương Ngọc Linh lườm Long Ngũ cháy mắt, từ lúc tên đầu trọc Long Ngũ này từ đâu xuất hiện, cô đã nghe lời này của hắn ta không dưới tám trăm lần.
“Ta không điên, phía dưới của ta rất lớn, ta…”
“Cút”.
“Hằng Thiên sư đệ, dành chút thời gian đánh hai tên này một trận đi!”, Hằng Nhạc Chân Nhân ở bên này vuốt râu liếc nhìn hai tên không biết xấu hổ Long Nhất và Long Ngũ.
“Anh hùng quả nhiên có suy nghĩ giống nhau”, phía Hằng Thiên Thượng Nhân cũng vuốt râu nói một câu rất nghiêm túc.
Không biết vì sao nhìn cái đầu trọc của hai tên, tay họ lại ngứa ngáy một cách khó hiểu, nếu hôm nay không phải lễ đăng cơ thì có lẽ họ đã xách hai tên ra ngoài đánh một trận thoả thích rồi.
Khi mấy người đang nói nhảm thì Diệp Thành đã từng bước đi lên.
Thấy vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đây là thời khắc trang trọng, uy nghiêm.
“Xin chào các vị sư tổ, sư bá, sư thúc”, Diệp Thành quỳ một gối trên đất.
“Đệ tử Hằng Nhạc Diệp Thành, ta lấy thân phận chưởng giáo đời thứ tám của Hằng Nhạc truyền lại kiếm lệnh chưởng giáo cho con. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ là chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc, hy vọng con tuân thủ đường đạo, không quên tâm ban đầu, dẫn dắt Hằng Nhạc phát triển tiến về phía trước, hoàn thành tâm nguyện thống nhất Đại Sở của các thế hệ tiền bối Hằng Nhạc…”
Khi giọng nói uy nghiêm, mạnh mẽ của Dương Đỉnh Thiên vang lên giữa đất trời, một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống, hoá thành lệnh bài được thần mang bao quanh lơ lửng trước mặt Diệp Thành.
“Đệ tử nhận lệnh”, Diệp Thành hít một hơi sâu, hai tay cầm lấy lệnh bài.
“Hay”, ngay sau đó, bên dưới truyền đến tiếng hô vang dội.
Tiếp nữa, những âm thanh thế này nối tiếp theo tạo thành từng làn sóng thuỷ triều, rung chuyển đất trời.
Có thể thấy lúc này tâm trạng ai cũng phấn khởi, khí huyết sục sôi, nhìn thấy Diệp Thành, bọn họ nhìn thấy tương lai tươi sáng, thanh niên đã rất nhiều lần làm nên kỳ tích này sẽ đưa họ lên đến đỉnh vinh quang.
Những gì mọi người muốn, những gì mọi người hy vọng!
Nhìn từng cánh tay giơ lên, nghe tiếng hô hét của mọi người, phía Dương Đỉnh Thiên, Hằng Nhạc Chân Nhân, Thiên Tông Lão Tổ đều hít vào một hơi, các trưởng lão dường như trẻ ra mấy tuổi.
Cảnh tiếp theo cực kỳ náo nhiệt.
Hằng Nhạc lại có chưởng giáo, có thể nói là khắp chốn vui mừng, khắp nơi đều có yến tiệc, hương rượu nồng nàn, bầu không khí sục sôi.
Tuy nhiên không phải ai cũng thật tâm thành ý như vẻ bề ngoài.
Trong số những người ngồi đây, cũng có rất nhiều người mang mưu đồ xấu xa, ánh mắt loé lên tia u tối không chỉ một lần.
Những người này chính là nội gián mà các thế lực lớn của Nam Sở gài vào Hằng Nhạc.
Hai ngày qua Hằng Nhạc gây ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức khiến mọi người kinh hãi liên tiếp truyền ra, chấn động cả Đại Sở.