Họ biết rõ Diệp Thành đến đây để quấy rối nhưng lại bất lực, bởi vì khả năng bỏ trốn của hắn quá hoàn hảo, thật sự thông thiên rồi.
Nhưng bọn họ lại không thể để yên, tên này đến một lần là đánh bay cả mảng, mặc dù những người đó không là gì đối với đại quân hai điện, nhưng lâu dần thì sao? Đại quân của hai điện sẽ bị diệt sạch bởi tên này.
Một lũ ngu ngốc!
Trong một thoáng thất thần, Diệp Thành vừa mới chuồn mất đã lại tới, một tiếng quát to vang vọng, kẻ ngông cuồng ấy lại vung gậy lang nha cỡ lớn tới, người của Chính Dương Tông còn chưa phản ứng lại thì hắn đã giải quyết được một đám người.
Hơn nữa điều đê tiện nhất của tên này là, mỗi lần hắn xuất hiện đều không ở một nơi cố định, lần thứ nhất là ở hướng đông, lần thứ hai là hướng tây, lần thứ ba là hướng bắc, lần thứ tư lại là hướng nam, vì vậy đại quân hai điện khó mà đề phòng, có kẻ vô liêm sỉ quấy rối ở phía sau như vậy, bọn họ có thể yên tâm tấn công nhà Thượng Quan mới lạ.
Phía dưới, vẻ mặt của người nhà Thượng Quan thay đổi liên tục.
Chỉ trong một khắc, họ đã được chứng kiến tên này mặt dày đến mức nào.
“Đây… Đây chính là người mà ngươi dẫn tới?”, trong đại điện nhà Thượng Quan, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành đang ăn say sưa, ngon lành.
“Thế nào? Con có giỏi không?”, Diệp Thành chợt vuốt tóc.
Nghe vậy, khoé miệng mọi người lại giật giật, chúng ta không biết có giỏi không, nhưng vô sỉ là điều chúng ta phải thừa nhận.
“Ngươi đang chơi chúng ta hả?”, Thượng Quan Huyền Cương đen mặt nhìn Diệp Thành.
“Đâu có, con tới đây bàn chuyện chính mà”, Diệp Thành bĩu môi: “Mọi người đừng có lo! Bây giờ chẳng phải đều ổn rồi sao? Chờ người của con đến bao vây bọn họ rồi hốt cả ổ luôn”.
“Hốt cả ổ! Ngươi cũng lớn lối lắm!”, Thượng Quan Huyền Cương tức đến bật cười.
“Ông đừng không tin mà!”
“Tin ngươi mới lạ”, Thượng Quan Bác mắng: “Hốt cả ổ đại quân hai điện, vậy thì trận dung phải lớn nhường nào, phải có bao nhiêu cao thủ mới làm được chứ? Bốc phét quá đà, cẩn thận tự chuốc lấy nhục”.
“Đột nhiên ta có cảm giác như bị sét đánh ấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.
“Lão tử muốn đánh ngươi ngay bây giờ đây”, Thượng Quan Huyền Cương nghiến răng ken két.
“Đừng gây rối”.
Một lũ ngu ngốc!
Giữa đất trời lại vang lên tiếng hét ngang ngược, bá đạo thế này.
A!
Sau đó lại là tiếng hét giận dữ như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!