Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên đất thiên thành Đông Nhạc không ngừng vang lên những tiếng nổ.
Đại quân hai điện bị đạo thân của Diệp Thành làm cho bực bội, dứt khoát phân một phần mười quân lực chỉ để chống lại Diệp Thành, chín phần quân lực còn lại thì điên cuồng tấn công kết giới của nhà Thượng Quan.
Mặc dù Doãn Thương và Bàng Thống đều điên tiết, nhưng cũng dần hiểu rõ mục đích Diệp Thành vẫn luôn quấy rối ở đây, chẳng phải là muốn giúp nhà Thượng Quan giải vây ư?
Hơn nữa hai người bọn họ là ai? Là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông, đã trải qua biết bao trận chiến, bọn họ hiểu rõ càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho mình, có trời mới biết nhà Thượng Quan có xin viện trợ từ nơi khác không, nếu thật sự có thế lực khác tham chiến thì trận chiến này sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Nghĩ thông suốt điều này, đương nhiên họ sẽ không đôi co với một mình Diệp Thành nữa, thay vào đó là tập trung phần lớn sự chú ý vào kết giới của nhà Thượng Quan.
Phía này, đạo thân của Diệp Thành lại trốn vào không gian hư vô, lén lút chạy đến phía sau đại quân của hai điện.
Đại quân của hai điện đã thông minh hơn, gần mười nghìn người đang bố trí trận pháp và kết giới phía sau đại quân, hơn nữa đều đã sẵn sàng, chỉ chờ Diệp Thành xuất hiện là bọn họ sẽ tấn công ngay.
Đạo thân của Diệp Thành đã hơi thảm, đi một vòng rộng cũng không tìm được chỗ để xuống tay, nếu bị bao vây, một đợt công kích ập đến thì hắn sẽ bị đánh hội đồng tại chỗ.
Trong đại điện nhà Thượng Quan, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Bác vẫn đang ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt ổn định tạo hoá vừa nhận được.
Còn phía Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kinh ngạc, thủ đoạn của hắn vượt xa phạm vi nhận thức của họ, thật sự đã thay đổi quan niệm từ bao lâu nay!
“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, quả nhiên thủ đoạn phi thường!”, trong lòng Thượng Quan Huyền Tông chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo vẻ kinh ngạc cảm thán và tán thưởng hài lòng của tiền bối đối với hậu bối.
“Là ta đã đánh giá thấp hắn”, Thượng Quan Huyền Cương hít sâu một hơi, vẻ mặt khó coi cũng dịu đi rất nhiều, thanh niên trước mặt thật sự quá thần bí, tạo ra quá nhiều điều không thể.
Lại nhìn đến Diệp Thành, lúc này hắn đang một tay chống cằm, một tay gõ lên bàn rất nhịp nhàng, trước ánh mắt của phía Thượng Quan Huyền Tông, hắn lại làm như không có việc gì.
“Cũng hòm hòm rồi”, không biết đến lúc nào Diệp Thành mới lẩm bẩm một tiếng.
Hắn đã cảm nhận được đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đang tới, sở dĩ vẫn chưa phát động tấn công là vì họ đang bài binh bố trận, muốn một lần dẹp sạch đại quân hai điện, không cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, muốn được như vậy thì phải bố trí cẩn thận, kín kẽ.
Bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Bác đã lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt đều ngạc nhiên vui mừng khó nói thành lời.
“Diệp Thành, ngươi thật sự quá tuyệt”, có lẽ vì quá vui mừng, Thượng Quan Ngọc Nhi lại quên mất đây là đâu, bước đến hôn lên mặt Diệp Thành khiến hắn ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Ồ ha ha ha…