“Kỳ lạ nhất là bọn họ đấy”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long mang theo ẩn ý sâu xa: “Ta rất muốn biết bọn họ tồn tại ở Đại Sở này với thân phận gì. Như ngươi đã nói, bí mật của Đại Sở có lẽ họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai, hiện tại ta rất muốn đi ra ngoài để nghiên cứu Đại Sở này”.
Nói đến đây, nó tức giận liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi tập trung một chút cho ta, mau mau đưa lão tử ra ngoài”.
“Ta đang cố gắng mà! À này, ta hỏi ngươi một chuyện”.
“Nói”.
“Lần trước sau khi trốn vào hố đen không gian ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta đã gặp một vùng khí hải màu xám”, Diệp Thành nhắc đến chuyện đã gặp sau khi đi vào hố đen không gian lần trước: “Nó rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, chỉ một phần ba giây thôi mà ta đã suýt bị nghiền thành tro bụi, ngươi có biết khí hải màu xám đó có lai lịch gì không?”
“Chẳng trách ngươi đi vào chưa đến một giây mà lúc đi ra đã thành tàn phế, thì ra là vì lý do này”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn run đây”.
“Khí hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, không ngừng lặp lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Nghĩ một lúc, đôi mắt rồng của nó dần sáng lên tinh quang nóng rực: “Không phải là khí hỗn độn đấy chứ?”
“Khí hỗn độn là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi: “Là khí từ thời thiên địa còn sơ khai sao?”
“Như ngươi nói, khí hỗn độn chính là khí từ thời hỗn độn sơ khai, không khác gì những gì ngươi miêu tả”, Thái Hư Cổ Long trả lời, ánh mắt càng thêm nóng như lửa.
“Nhìn ngươi như vậy, chắc khí hỗn độn là một bảo bối”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý.
“Là bảo bối, chắc chắn là bảo bối! Hơn nữa còn là đại bảo bối kinh thiên động địa nữa kìa”, Thái Hư Cổ Long càng nói càng kích động: “Đó là khí cổ xưa nhất của đất trời, sinh ra vạn vật, là mẫu khí của vạn vật, có thể dùng để luyện khí, luyện đan, luyện thể, luyện hồn, chắc chắn sẽ có hiệu quả mà ngươi không bao giờ ngờ tới. Điều quan trọng nhất là nó chứa đựng căn nguyên của đất trời và sức mạnh vô bờ, là thứ nghịch thiên đó!”
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành kinh ngạc thốt lên.
“Tiểu tử, nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi”, hai mắt Thái Hư Cổ Long gần như bốc cháy, nó kích động tột đỉnh: “Mau lên, tạm gác mọi chuyện lại rồi đến Loạn Cổ Thương Nguyên, đi vào hố đen không gian từ nơi đó, lấy vân khí màu xám ra đây ta xem nào”.
“Thôi thôi thôi”, Diệp Thành vội vàng xua tay: “Có đánh chết ta cũng không quay lại nơi đó, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
“Ngươi vô dụng thế! Đó là thứ nghịch thiên đó, muốn thành công phải chú ý đến tiểu tiết, có hiểu không? Ngươi xác định đúng vị trí, khoảng cách, chỉ cần cách đủ xa khí hải màu xám thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, dễ dàng có được nó. Nếu thật sự không được hay phát hiện có điều gì không ổn thì rút lui ngay là xong. Nghe ta đi, đó là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, là tạo hoá nghịch thiên đấy”.
“Nghe ngươi nói vậy ta cũng hơi động lòng”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng phải chờ vài ngày nữa! Lần trước ta giao chiến với Doãn Chí Bình, sức mạnh đồng tử Tiên Luân gần như cạn kiệt, vẫn chưa hồi phục, hơn nữa mấy ngày nay Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có chút vấn đề?”
“Có vấn đề?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ta đang định nói với ngươi chuyện này đây”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời đầy sao, kể lại: “Ta cứ cảm giác có người đang theo dõi vùng đất này, cũng rất nhiều lần có cảm giác có người theo dõi mình, thậm chí ta còn cảm nhận được đó là một đôi mắt với đồng tử hỗn độn”.
“Còn có chuyện này à”, Thái Hư Cổ Long cau mày.