“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.
“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”
“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.
“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.
“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.
“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”
“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.
Nghe vậy, không chỉ phía Dương Đỉnh Thiên mà đến cả Thiên Tông Lão Tổ và mấy người phía Chung Giang đều cau mày.
Cũng không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì kế hoạch này của Diệp Thành quá mạo hiểm.
Chín lão tổ của Thanh Vân Tông là chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại bọn họ đã thành danh từ lâu, không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thương, trước nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi, muốn phế đi bọn họ đâu dễ dàng.
“Ta cho rằng việc này cần tính kế lâu dài”, Chung Giang vuốt râu trầm ngâm: “Chưa nói tới chuyện làm thế nào để dụ bọn họ ra ngoài, cho dù dụ được bọn họ ra ngoài nhưng muốn giam giữ chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải là việc dễ dàng. Nếu như bọn họ muốn bỏ trốn thì rất khó có thể ngăn lại”.
“Con có thể dụ bọn họ ra lần đầu thì cũng có thể dụ bọn họ ra ngoài lần thứ hai”, Diệp Thành cười nói: “Bày ra màn kịch như thế này lần nữa, vẫn dùng thân phận Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ phân điện của Diệp Thành, điểm khác biệt nằm ở lần này người chúng ta truy sát là Bàng Thống còn lần tới chúng ta truy sát Doãn Thương”.
“Vậy hà tất con phải vậy?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bất giác gãi đầu: “Khi con tạo ra màn kịch truy sát Bàng Thống sao không thông báo trước để chúng ta bố trí, sao phải đợi tới lần tới mới ra tay?”
“Vì con không chắc chắn”, Diệp Thành lắc đầu cười nói, “Khi con tạo ra màn kịch giết Bàng Thống con không chắc có thể dụ được phía Thanh Vân Lão Tổ ra ngoài không cho nên con chỉ có thể tạo ra màn kịch thế này để thăm dò, có điều sự thực chứng minh lần thăm dò này cũng rất cần thiết. Phía Thanh Vân Lão Tổ đã ra khỏi tông, chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới việc này. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, vậy thì lần thứ hai bọn họ cũng sẽ ra ngoài vả lại còn còn gấp gáp ra ngoài hơn lần đầu vì bọn họ rất nóng lòng muốn biết kẻ gây ra mọi chuyện, có thể xác nhận bọn họ sẽ ra ngoài thì chúng ta mới có thể triển khai hành động”.
“Ngươi thận trọng khiến chúng ta bất ngờ đấy”, một nhóm lão bối tầm tắc.