“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.
“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.
“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.
“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.
Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.
Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.
Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.
Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.
Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.
“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.
“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.
Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.
Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.
Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!
Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!