Sau một lát, Diệp Thành mới thu lại linh dịch, sau đó hắn quỳ gối ngồi xuống, lần lượt cùng tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng đồng thời tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Cả ba cứ thế ngồi mất một ngày.
Mãi tới chập tối ngày thứ hai Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu và đứng dậy. Hắn thu lại tiên hoả, thiên lôi và Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Một ngày đã trôi qua, chuẩn bị như vậy cũng hòm hòm rồi.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra khỏi địa cung, nhờ Truyền Tống Trận mà đi về Thanh Vân Tông.
Màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất ở Nam Sở dần chìm vào u tối, cho dù là tu sĩ hay người phàm sau một ngày bận rộn cũng đều gác bỏ mọi việc mà nghỉ ngơi, mọi chuyển động từ huyên náo dần trở sang tĩnh mịch.
Đây là một thương nguyên, phóng tầm mắt tới vô tận, linh khí ít ỏi gần như không tồn tại, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là người mà đến cả chim muông cũng rất ít.
Đây chính là Tiên Phàm Thương Nguyên, chính là vùng đất ranh giới của thế giới tu sĩ ở phía nam với thế giới người phàm.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Không lâu sau đó, từng tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên.
Tiếp đó, hai bóng người xuất hiện, chính là Diệp Thành và Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân của Diệp Thành.
Phải diễn màn kịch lớn rồi. Diệp Thành vào vai Thanh Vân Tông lão tổ, còn đạo thân của hắn vào vai Doãn Thương, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, động tĩnh của cả hai không hề vừa.
Lại nhìn sang tứ phía vẫn có những người tới xem.
Có điều những người tới đây xem lần này lại là người của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng giả dạng tới xem, đương nhiên tất cả đều là diễn.
Còn có các tu sĩ khác tới xem hay không thì Diệp Thành có thể chắc chắn mà nói rằng: Không có.
Chẳng còn cách nào, cũng bởi hắn lựa chọn địa điểm tốt. Tiên Phàm Thương Nguyên đến chim còn chẳng có, linh khí ít ỏi, ngoài những người giả dạng tới đây xem ra thì căn bản không còn ai khác. Cho dù là có thì cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.
Còn hắn lại ở đây để dụ nhóm Thanh Vân lão tổ tới Táng Thiên Sơn của thế giới người phàm.
Thế nhưng không có người ngoài tới xem màn gia đấu này thì lấy ai truyền tin cho Thanh Vân Tông? Nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho những thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.
Trước khi tam tông đại chiến, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên thủ lại hòng tiêu diệt mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông, mấy ngày nay, Thanh Vân Tông cũng âm thầm xây dựng thêm vài cứ điểm tình báo nhưng những cứ điểm này về cơ bản đều dưới sự giám sát của Nhân Hoàng.
Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.
Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.
Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.
“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.