“Thánh chủ!”
Khi bốn người còn đang sửng sốt thì cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đã đồng loạt cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Thánh chủ?
Vẻ mặt bốn người thay đổi liên tục, bây giờ mới hiểu vừa nãy mình bị người của ai đánh. Mẹ kiếp! Mấy ngày trước chúng ta còn giải vây giúp ngươi, thế mà mấy ngày sau đã bị người của ngươi vây đánh.
Chậc chậc chậc!
Nhìn bốn người mặt mũi sưng vù, Diệp Thành tặc lưỡi: “Sao lại bị đánh thành ra thế này vậy?”
“Bà nội ngươi!”, bốn người lập tức nhào tới, không nhiều lời đè Diệp Thành xuống đất, đánh loạn xạ.
Hơ!
Nhìn thấy cảnh này, cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đều giật giật khoé miệng, nhìn về hướng mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ.
Mà phía Thiên Tông Lão Tổ lại đang nghiêm túc vuốt râu, tất cả đều nhìn lên bầu trời đầy sao vô tận.
“Cô không quan tâm hắn hả?”, Sở Linh Ngọc vừa soi gương vuốt lại tóc, vừa hỏi Sở Linh bên cạnh.
“Hắn da thô thịt dày, không sao đâu”, Sở Linh cũng chẳng quan tâm, lấy gương ra vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.
“Cô không đau lòng, vậy ta cũng không đau lòng, chỉ cần không đánh hỏng thứ đó là được”.
“Cô rất quan tâm thứ đó của hắn?”, Sở Linh quan sát Sở Linh Ngọc từ đầu đến chân một lượt.
“Đương nhiên”, Sở Linh Ngọc vẫn đang vuốt tóc: “Hắn từng cầu hồn ta, ta không muốn hắn thành thái giám”.
“Hắn từng cầu hôn cô?”, Sở Linh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện này.
“Cô không biết?”
“Trước đây không biết, giờ biết rồi”, Sở Linh lập tức cất gương rồi xắn tay áo.
Phía Ngô Tam Pháo đã đánh xong, Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị ấn xuống đất lần nữa.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị một chưởng đánh cho ngu người: “Lão tử làm gì cô rồi?”
“Tâm trạng ta không tốt, ngươi làm gì được ta!”
“Cô… Cô nương này ra tay thật ác!”, thấy Sở Linh ra tay không phân nặng nhẹ, bốn người phía Thái Ất Chân Nhân đều giật giật khoé miệng, tìm thê tử thế này phải chịu bao nhiêu đòn mới đủ đây!
“Tam Pháo! Ngươi có phát hiện cô gái này khá quen không?”, nhìn một lúc, Thái Ất Chân Nhân chọc chọc Ngô Tam Pháo: “Có phải đã gặp ở đâu rồi không?”
“Quen sao?”, Ngô Tam Pháo sờ cằm, quan sát Sở Linh từ trên xuống dưới, hai ba giây sau mới vỗ trán bảo: “Ồ, chẳng phải là người chúng ta gặp ở Âm Sơn ư? Nhưng ta nhớ là tóc trắng cơ mà”.
“Lão Thập Tam! Đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến đây làm gì?”, Cổ Tam Thông bước tới, huých vai Ngưu Thập Tam, xem ra hai người họ đã quen biết nhau từ trước.