Phía Công Tôn Trí lập tức bước lên cung kính hành lễ, nhưng khi nhìn thấy mười người thì trong lòng họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Ù! Ù!
Tức thì, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu hành động, kết giới khổng lồ chín lớp bao phủ đại điện Thanh Vân Tông, đừng nói là người, dù là một con ruồi cũng không bay ra được, đồng thời cũng ngăn cách liên lạc với bên ngoài, truyền âm cũng bị ngăn lại.
Thấy vậy, phía Công Tôn Trí đều giật mình.
“Chưởng giáo ở lại, những người khác ra khỏi đại điện đi”, Diệp Thành đóng vai Thanh Vân Lão Tổ lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy uy nghiêm không thể chống lại.
Nghe thế, tuy các trưởng lão đều ngạc nhiên nhưng cũng không dám trái lệnh, lần lượt chắp tay hành lễ rồi ra khỏi đại điện, chỉ còn một mình Công Tôn Trí ở lại.
“Sư tôn, người…”, Công Tôn Trí nghi hoặc nhìn Diệp Thành, không hiểu lắm.
Nhưng lúc này Chung Quy và Chung Ly đã tới hai bên trái phải của ông ta, dùng tốc độ sét đánh không kịp, gại tai lấy hai lá linh phù ra, phong ấn tu vi, đan hải và thần hải của Công Tôn Trí.
“Nhị vị sư thúc, mọi người làm gì vậy?”, Công Tôn Trí nhíu mày, trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành, bởi vì hành vi của chín đại lão tổ hôm nay thật sự quá khác thường.
“Không làm gì cả, chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn chút thôi”, Chung Quy và Chung Ly nở nụ cười nhàn nhã.
“Sư tôn, rốt cuộc mọi người đang làm gì vậy?”, Công Tôn Trí cực kỳ khó hiểu, đưa mắt nhìn Diệp Thành.
“Ông nghĩ sao?”, Diệp Thành nở nụ cười rươi rói để lộ hai hàm răng trắng, mà đường nét trên khuôn mặt hắn đã trở về hình dáng ban đầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xuất hiện với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Ngươi… Ngươi… Diệp Thành…”, nhìn thấy dung mạo thật của Diệp Thành, Công Tôn Trí vô thức lùi lại một bước.
“Xem ra ông rất bất ngờ”, Diệp Thành cười nhạt.
“Ngươi… Các ngươi…”, Công Tôn Trí vẫn lùi về sau, nhìn mấy người phía Diệp Thành một lượt, nếu Diệp Thành đã lấy thân phận Thanh Vân Lão Tổ xuất hiện ở đây, vậy những người còn lại không cần nói cũng biết không phải chính chủ.
Thấy Công Tôn Trí như vậy, mọi người đều nhún vai, trở lại hình dáng ban đầu của mình.
Xác nhận suy đoán của mình, mặt Công Tôn Trí lập tức tái nhợt, con ngươi lồi lên, đồng tử cũng co lại bằng đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giờ phút này, dù là kẻ ngốc cũng đoán ra được tại sao chín đại lão tổ của Thanh Vân mãi không về, tại sao đến giờ vẫn không có tin tức, đó là vì có lẽ họ đã gặp bất trắc.
“Đúng như ông nghĩ, chín đại lão tổ của Thanh Vân các ông đã gặp chút vấn đề, nhưng ông yên tâm, họ vẫn sống, chỉ là chúng ta đã phế tu vi của họ mà thôi”, Diệp Thành ung dung nói, cũng chẳng coi mình là người ngoài mà tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
“Không thể nào…”, Công Tôn Trí nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin: “Chỉ dựa vào các ngươi thì không thể làm được gì chín đại lão tổ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!