Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)


Nghi lễ phong chức vị chưởng giáo diễn ra nhanh chóng và kết thúc cũng thật chóng vánh.  

 

Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc.   

 

Sau từng giọng nói uy nghiêm vang vọng từ đại điện của Thanh Vân Tông, từng trưởng lão, thống lĩnh, phong chủ, các chủ, thủ toạ với địa vị tối cao được triệu gọi vào trong đại điện, từ khi Chu Ngạo kế nhiệm chức vị chưởng giáo đến khi màn đêm buông xuống bọn họ vẫn không thể nào tin nổi.  

 

Lúc này có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn vào điện của Thanh Vân Tông, nhìn từng bóng người nườm nượp đi ra đi vào, bọn họ có một cảm giác căng thẳng khác thường.  

 

Chưởng giáo mới của Thanh Vân Tông ra tay rồi, hắn đang dùng thủ đoạn mà các chưởng giáo cũ vẫn dùng để củng cố địa vị của mình, có một số người quan trọng cần dùng tới nhưng có những kẻ phải bị tiêu diệt.  

 

Trong màn đêm u tối, gió lạnh rít qua và màn đêm không hề yên bình.  

 

Nếu nhìn kĩ thì trong bóng tối luôn có từng bóng người xuất hiện ở từng toà lầu các, từng cung điện, từng ngọn núi, trong số những người này có đệ tử, có trưởng lão, có những người thân phận thấp nhưng có những người lại có thân phận tôn quý, nhưng cho dù ngươi là ai, địa vị cao thế nào thì chỉ cần nằm trong danh sách mà chưởng giáo liệt ra thì rất khó tránh khỏi bị bắt.  

 

“Tên Chu Ngạo này cũng thật dã man”, không ít trưởng lão của Thanh Vân Tông tặc lưỡi: “Chín đại phong chủ của Thanh Vân có tới bốn người bị bắt, mười sáu các chủ bị hắn bắt bảy người, còn thống lĩnh và phó điện chủ các phân điện cũng bị bắt đi không ít, đây chính là hành động đòi nợ máu”.  

 

“Không biết rốt cục các lão tổ nghĩ gì”, có người bất giác cau mày, “mấy ngày gần đây Thanh Vân Tông chúng ta liên tiếp bị công kích, làm như vậy chẳng phải là tự làm giảm đi khả năng chiến đấu của Thanh Vân Tông sao?”  

 

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, có lão bối vuốt râu lên tiếng, “cũng chính vì vậy nên các lão tổ mới thay chưởng giáo mới tiêu diệt những thế lực dị đoan, đây không đơn giản chỉ là tạo uy thôi đâu’.  

 

“Giờ ta lại cảm thấy may mắn vì lúc đó ở thế trung lập, nếu không thì ta cũng sẽ trở thành một trong những người bị bắt thôi”, có người thở phào, “Chu Ngạo hiện giờ không giống trước kia, một năm qua hắn đã trải qua quá nhiều lần sinh tử nên hắn mới trở nên máu lạnh như vậy”.  

 

Trong khi người ta bàn tán, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông liên tục mở ra, từng bóng hình bay vào trong, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, vả lại số lượng còn không hề ít.  

 

Đây chính là những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng mà Hồng Trần Tuyết đã lựa chọn, bọn họ ở bên ngoài đợi từ trước, hiện giờ đã xử lý xong thế cục của Thanh Vân Tông, bọn họ được điều vào trong này, đương nhiên là thay rất nhiều người nắm giữ chức vị quan trọng.  

 

Dưới ánh trăng, Chu Ngạo bước ra khỏi đại điện của Thanh Vân Tông, hắn ngẩng đầu nhìn những ngọn núi sừng sững, nhìn từng bóng hình bị ép đi khỏi từ các ngóc ngách nhưng vẻ mặt hắn từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.  

 

Có lẽ đúng như những trưởng lão nói, sau khi trải qua quá nhiều mất mát giữa sự sống và cái chết nên hắn căn bản không thể có nổi lòng thương với những kẻ từng hãm hại mình.  

 

“Đang nghĩ gì thế?”, không biết từ bao giờ, Diệp Thành bước ra, hắn lấy ra một vò rượu đưa cho Chu Ngạo.  

 

“Chỉ là ta hơi cảm khái thôi”, Chu Ngạo mỉm cười nhận lấy vò rượu: “Đời người đúng là vô thường, mới mấy ngày trước chúng ta còn như con chó hoang nhưng bây giờ lại là chưởng giáo của Thanh Vân Tông cao cao tại thượng, khoảng cách giữa trời và đất khiến ta có một cảm giác như đang nằm mơ vậy”.  

 

“Không trải qua bão táp làm sao thấy được cầu vồng”, Diệp Thành cười nói, “thế giới tu sĩ khốc liệt hơn người phàm, đây là thế giới chỉ quan trọng thực lực, quy tắc đã định quá lạnh lùng”.  

 

“Từng có những lúc ta thật sự muốn tự phế đi tu vi làm một người phàm”, Chu Ngạo uống một ngụm rượu, tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Cuộc đời ta không cần quá rực rỡ, chỉ cần nắm tay nàng ấy sống đến bạc đầu răng long, cuộc sống bình dị như vậy thôi là đủ rồi”.  

 

“Nguyệt Trì Huân sao?”, Diệp Thành cười hỏi.  

 

Nghe cái tên này, cơ thể Chu Ngạo bất giác run lên, trong đôi mắt mênh mang của hắn như hiện lên bóng hình duyên dáng.  

 

“Ngươi có tin vào luân hồi không?”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hỏi.  

 

“Ta không biết nữa”, Chu Ngạo khẽ lắc đầu: “Nhưng ta hi vọng có luân hồi”.  

 

“Cho chúng ta thêm chút thời gian, có một số chuyện cần chứng thực, có lẽ hai người có thể tiếp tục mối duyên tiền định”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Chu Ngạo.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận