Nơi thâm sâu trong rặng núi là từng đại điện lơ lửng, đại khí dồi dào, phía trước đại điện ở hai bên trái phải có hai tấm thạch bài khổng lồ, trên mỗi tấm thạch bài có khắc bốn chữ: Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Trường Tồn.
Nơi này chính là Chính Khí Điện của Nam Sở.
Nếu nói về lai lịch của Chính Khí Điện thì cũng không vừa, tương truyền thời kì thuỷ tổ khai sơn của bọn họ là Mạc Huyền còn trước cả thời đại của Sở Hoàng, khi Chính Khí Điện được thành lập, vùng đất rộng lớn này chưa được gọi là Đại Sở, với lịch sử lâu đời, Chính Khí Điện năm xưa chính là sự tồn tại lớn mạnh ở vùng đất này.
Thế nhưng đây là một thế giới hỗn loạn, từ thời kì Sở Hỗn tới thời kì Sở Hoàng thì mới là lần đầu tien thống nhất vùng đất này, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Chính Khí Điện không chỉ một lần bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp, và cũng không ngừng thoát ra được.
Từ khi Chính Khí Điện được thành lập đến nay luôn đi theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, từ trước đến giờ nơi này luôn được coi là hoá thân của chính nghĩa, chỉ cần là những nơi có ma đạo xuất hiện thì sẽ có người của Chính Khí Điện xuất hiện, cũng chính vì vậy mà thực lực của Chính Khí Điện mặc dù không bằng ba tông của Nam Sở nhưng khả năng hiệu triệu của bọn họ không hề vừa, vì thế gian này không thiếu người thuộc phe chính nghĩa, còn những kẻ đạo mạo trang nghiêm tự nhận mình chính nghĩa lại càng nhiều.
Có điều theo những thay đổi của thời gian, cái gọi là trừ ma vệ đạo, chính và ma hay chính khí ngay thẳng lại không ngừng thay đổi bản chất. Cũng chính vì sự cao cao tại thượng của bọn họ nên khi nhân danh chính nghĩa để trừng phạt, lớp vỏ bọc bên ngoài cũng mất đi ít nhiều cái hồn do sự ác độc và dã tâm trong sâu thẳm tâm hồn mà bọn họ che đậy.
Hôm nay Chính Khí Điện vô cùng náo nhiệt vì hôm nay chính là đại thọ sáu trăm năm của Linh Chân Thượng Nhân, điện chủ Chính Khí Điện.
Nhìn từ xa, bóng người nhộn nhịp rộn ràng đi lại, về cơ bản đều là minh chủ các phương, người nào người nấy đều bất phàm. Không chỉ là Đại Sở mà đến cả Bắc Sở cũng có không ít người tham gia.
“Địa Vân Sơn Thiên Nguyên Chân Nhân đến”.
“Bắc Sở Âm Dương gia Âm Dương Thượng Nhân đến”.
“Đông Lăng Khôn Nguyên Chân Nhân đến”.
Sau từng tiếng hô, từng bóng hình rẽ trời giáng xuống bên ngoài Chính Khí Điện. Kể cả bọn họ là những nhân vật tầm lão tổ nhưng cũng không dám ngự không phi hành trong Chính Khí Điện.
“Cũng chỉ là chút lễ mọn thôi, mong Linh Chân Thượng Nhân nhận cho”, đã đến chúc thọ đương nhiên sẽ không thể đến tay không, vả lại những người này cũng rất hào phóng, có người tặng đan dược, có người tặng binh khí, có người tặng quyển tông, không có món quà nào đơn giản như lời nói cả.
“Chư vị đạo hữu mời vào trong”, người của Chính Khí Điện về cơ bản cũng rất nhiệt tình, có lẽ vì bọn họ rất coi trọng việc này nên đến cả người đón tiếp khách thì tu vi cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lại nhìn sang những món quà mừng tọ được tặng bây giờ đã chất thành núi, vì người tới thực sự quá đông, tính ra thì cũng phải trên sáu phần những thế lực ở Đại Sở đều phái người đến, có thể thấy sức ảnh hưởng của Linh Chân Thượng Nhân thế nào.
Lúc này, phía trước đại điện đã bày đầy những bàn tiệc rượu, trên mỗi bàn đều có cao lương mĩ vị, phía trước mỗi bàn tiệc cũng đã đông đủ người ngồi vào.
Còn Linh Chân Thượng Nhân nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đang ngồi ở vị trí trung tâm, tiên phong đạo cốt, khí tức nhẹ nhàng, ông ta chốc chốc lại vuốt râu nhìn những người tới mừng thọ mình, ai ai cũng mang theo vẻ mặt cung kính khiến ông ta cảm thấy lâng lâng vì ông ta rất thích cảm giác được người khác coi trọng.
“Thượng Nhân chính là lão tiền bối đức cao vọng trọng”, rất nhiều kẻ đạo mạo trang nghiêm khẽ vuốt râu, mặt mày tán thưởng.
“Đúng vậy, Linh Chân Thượng Nhân chính là hoá thân của chính nghĩa”.