Nếu quân đội tu sĩ hùng mạnh này không xuất hiện, đến giờ ông ta vẫn không biết Chính Khí Điện đã bị bao vây, càng không biết Nam Sở còn có nhiều thế lực đáng sợ không hề yếu hơn bất kỳ một tông nào trong ba tông như thế.
“Rốt cuộc hắn là ai?”, vẻ mặt Linh Chân Thượng Nhân thay đổi trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Thành, bây giờ đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được người chỉ huy quân đội tu sĩ hùng mạnh này chính là Diệp Thành.
Nhất thời, Linh Chân Thượng Nhân có một cảm giác mà trước đây ông ta chưa bao giờ có: Sợ hãi.
Ông ta sợ chứ, làm sao có thể không sợ, đây là quân đội tu sĩ kia mà! Sức chiến đấu tổng thể không hề yếu hơn Chính Dương Tông, lực lượng khổng lồ như vậy có thể tiêu diệt được Chính Khí Điện của ông ta trong vòng chưa tới nửa canh giờ.
Ông ta cũng sợ như vậy, huống chi là những người khác, một số người tu vi yếu đã không thể đứng vững, cuối cùng còn ngã khuỵu xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vậy bây giờ ta muốn biết ai là chính, ai là ma?”, giữa những âm thanh kinh hãi, giọng nói bỡn cợt của Diệp Thành lại vang vọng khắp không gian.
“Ngươi là ma”, không biết là sợ hay vì lý do gì khác, một trưởng lão sắc mặt tái nhợt của Chính Khí Điện đột nhiên cả giận hét lên, vẻ mặt vẫn hiên ngang lẫm liệt nhưng cũng không giấu được sự sợ hãi.
“Nhớ người này cho ta, sau khi bắt được thì cho ông ta ngàn đao”, Diệp Thành thản nhiên chỉ vào vị trưởng lão của Chính Khí Điện vừa lên tiếng khi nãy.
“Được! Ta nhận việc này”, ngay sau đó có tiếng cười khẽ vang lên, Long Nhất đã xắn sẵn tay áo.
“Chuyện này không thể thiếu ta được”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc lốc của mình, cười tươi để lộ hai hàm răng trắng, hai tên này nhìn thì như Đức Phật từ bi nhưng nụ cười lại rất đáng sợ.
“Ngươi… Ngươi đừng hù doạ ta”, nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Thành và phía Long Nhất, ông lão kia run rẩy hét lên.
Nói xong ông ta vô thức nhích lại gần Linh Chân Thượng Nhân.
Có thể thấy được ánh mắt tràn đầy sợ hãi của ông ta, tuy ông ta không quen thân gì với Diệp Thành nhưng cũng biết tính hắn, đối với kẻ địch, hắn luôn nói được làm được, chém ngàn đao không phải là nói đùa.
Diệp Thành chẳng thèm để tâm đến tiếng la hét của ông ta, hắn hứng thú nhìn những người khác, vẫn hỏi lại câu vừa nãy: “Ta muốn biết bây giờ ai là chính, ai là ma?”
Nhưng lời của hắn đã vang vọng trong không gian vài lần mà vẫn không thấy ai lên tiếng, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Đất trời lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng cũng cực kỳ ngột ngạt, đến không khí dường như cũng bị đóng băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!