Bây giờ không tìm được bản thể của Cơ Tuyết Băng, như vậy tin tức ở đây cũng khó giấu được nữa, mà quân đội tu sĩ hùng mạnh do hắn chỉ huy cũng sẽ bị Chính Dương biết đến.
Hoặc có thể nói, hành động hôm nay của hắn đã đánh rắn động cỏ, lợi thế hành động bí mật của họ đang dần suy yếu.
Tuy nhiên những điều này đã không còn quan trọng đối với hắn nữa, hiện tại ba tông của Nam Sở, họ đã kiểm soát được hai tông, các thế gia lớn của Nam Sở cũng đã bắt tay với họ hơn một nửa, sức chiến đấu tổng thể đã vượt xa Chính Dương Tông, nếu hắn muốn thì hôm nay có thể đánh chiếm Chính Dương Tông luôn.
Nhưng thời cơ tốt nhất mà hắn muốn vẫn chưa tới, để bảo toàn tối đa lực lượng, họ cần một thời gian để tập hợp thêm sức mạnh, áp chế bằng thực lực tuyệt đối mới có thể giảm thiểu thương vong.
“Thu dọn chiến trường”, sau khi suy nghĩ thấu đáo, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.
“Chỉ chờ câu này của ngươi thôi”, Long Nhất và Long Ngũ nhảy xuống, các cao thủ Viêm Hoàng phía sau cũng ùn ùn kéo đến, những người tự phế tu vi kia bỏ lại túi đựng đồ chất thành đống lớn, trong đó có rất nhiều bảo bối.
Ngoài những thứ này ra còn có Chính Khí Điện.
Chính Khí Điện đứng vững ở Nam Sở đã lâu, những đồ góp nhặt được chắc chắn cũng dư dả, mà của cải của Chính Khí Điện bây giờ đã thuộc về họ, số tiền này đủ để họ trang bị một đội quân mạnh mẽ.
“Nhanh lên, nhanh lên, đừng lề mề”, Long Nhất dẫn đầu xông vào một toà linh sơn của Chính Khí Điện, sau đó là những tiếng hô hào rất lớn của mọi người.
“Nhanh nhẹn lên cho ta”, ở một nơi khác, Long Ngũ cũng dẫn theo nhóm tiểu đệ của mình quét sạch một toà linh sơn khác, thấy bảo bối là nhặt, không hề khách sáo, tựa như nhóm cướp.
“Các tiền bối, mời vào trong”, Diệp Thành chắp tay với phía Mộ Vân Ngạo, Hoàng Đạo Công, Nam Cung Chính, Âu Dương Hải: “Lúc trước đắc tội các vị, ta có thể hân hạnh mời các vị vào điện nói chuyện không?”
Mà khi hắn nói lời này thì cao thủ của Viêm Hoàng đã giải trừ phong ấn cho mấy người họ.
Đương nhiên, phía thanh niên yêu nghiệt của Yêu tộc và Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện vẫn ở trong trạng thái phong ấn, tức là chỉ những người được giải trừ phong ấn mới được vào điện nói chuyện cùng Diệp Thành, những người khác thì xin lỗi nhé, chờ bên ngoài đi!
“Tên nhãi ranh”, Hoàng Đạo Công mắng chửi, khuôn mặt già nua đen như than, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không dám đối xử với ông ta như vậy, thế mà Diệp Thành lại phong ấn ông ta hơn nửa canh giờ, ông ta phải để mặt mũi ở đâu?
Tuy nhiên dù nói vậy nhưng ông ta vẫn chỉnh lại quần áo, nhấc chân đi vào đại điện.
Phía Âu Dương Hải, Mộ Vân Ngạo và Nam Cung Chính bình tĩnh ung dung hơn nhiều, họ nở nụ cười, phất tay áo rồi cùng nhau đi vào đại điện của Chính Khí Điện.
Thấy thế, Diệp Thành ho khan một tiếng, sờ chóp mũi rồi đi vào đại điện.
Trong điện, phía Mộ Vân Ngạo đã ngồi xuống, mặc dù chỉ có vài người nhưng ai cũng là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, phía sau họ dù ít dù nhiều cũng có thế lực lớn mạnh.
Những người này là đối tượng được Diệp Thành và phía Hằng Nhạc Chân Nhân lựa chọn cẩn thận để mời gia nhập, Diệp Thành rất coi trọng họ, nếu có thể liên hợp thì sức chiến đấu của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
“Nói đi, gọi chúng ta vào làm gì?”, Hoàng Đạo Công lên tiếng trước: “Nói nhanh lên, nói xong lão tử còn đến Hạo Thiên thế gia, tìm Hạo Thiên Huyền Chấn nói chuyện, khen ngợi nhi tử bảo bối của ông ta vài câu”.
“Tiền bối đừng đùa nữa, ta nói chuyện chính đây”, Diệp Thành ho khan.
“Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật sự của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải nở nụ cười khẽ nhìn Diệp Thành.
“Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải mỉm cười nhìn Diệp Thành.