“Nếu nói về lợi hại thì Vạn Hoa Đồng này còn kém xa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi, nhưng ta nói vậy không phải đề cao Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi mạnh bao nhiêu, mà để nói với ngươi rằng thế giới này rất kỳ diệu, có lẽ sẽ còn rất nhiều chủng loại khác, muôn hình muôn vẻ, bất luận tình huống nào, đứng trước sức chiến đấu trấn áp tuyệt đối, dù mắt ngươi có lợi hại đến mấy cũng không giúp được gì”.
“Ta đồng ý với ý kiến này”, Diệp Thành khẽ gật đầu.
“Đây là cô nhóc có thiên phú cao nhất từ sau khi ta thức tỉnh linh trí đến giờ, thậm chí còn vượt cả người làm sư phụ là ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Vậy nên hãy huấn luyện cho tốt!”
“Đương nhiên rồi”.
“Còn nữa, khi sử dụng Tiên Luân Nhãn thì đừng nhìn vào mắt cô bé, với cả hai đều không tốt”.
“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.
“Sư phụ, người vừa nói chuyện với ai thế ạ?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to tò mò nhìn Diệp Thành.
“Con có thể nhìn được?”, Diệp Thành giật mình, hắn giao tiếp với Thái Hư Cổ Long bằng linh hồn, không ngờ Tịch Nhan lại có thể nhìn thấu.
“Ta đang nói chuyện một mình thôi”, thấy Tịch Nhan vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành ho khan rồi lại dời mắt đi nơi khác, nếu bị cô bé nhìn thấu suy nghĩ không trong sáng trong lòng thì sẽ rất xấu hổ.
Bầu trời đêm mênh mông vô tận, những vì sao như những hạt cát bụi.
Để tránh Tịch Nhan lại không có việc gì làm, Diệp Thành lại lôi ra một đống bí pháp huyền thuật đưa cho cô bé tu luyện.
Còn hắn lúc này đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Vừa vào trong, Diệp Thành đã trông thấy hai người đang nằm dạng cẳng trên mặt đất. Đột nhiên, hắn chợt giật mình lại gần nhìn thì mới nhận ra đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.
“Hai…hai người chẳng phải nên ở Thanh Vân Tông giúp Chu Ngạo sao? Sao lại quay về rồi?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.
“Đừng nói nữa, để chúng ta nghỉ cái đã”, cả hai không buồn ngóc đầu dậy, bọn họ vẫn nằm dài trên mặt đất không có chút sức lực.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật nhìn Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ.
“Mệt thôi”, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ ho hắng lên tiếng.
“Con hiểu”, Diệp Thành cũng ho hắng theo, trông bộ dạng của hai người này quả thực là rất mệt mỏi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tinh thông kết giới phòng ngự và trận pháp công kích? Vả lại mấy ngày gần đây những người kết liên minh với phía Diệp Thành ngày càng nhiều, mỗi lần có thêm gia tộc kết liên minh thì cả hai người bọn họ lại thêm việc, huống hồ bọn họ còn cùng lúc kết liên minh với mấy gia tộc.
“Rút về ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phía Thanh Vân Tông không sao chứ?”, Diệp Thành nhìn từ Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân sang Hồng Trần Tuyết.
“Đâu phải chỉ ba người mà là rút toàn bộ về rồi”, Hồng Trần Tuyết vừa sửa móng tay vừa nói như không có chuyện gì xảy ra.