“Khai chiến rồi sao?”, Diệp Thành vừa truyền âm cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa đưa Huyền Nữ di chuyển về một hướng.
“Lão đại, lão ta đúng là rất mạnh”, tiên hoả đạo thân dùng thần thức ngưng tụ thành ngôn ngữ truyền âm cho Diệp Thành, “mười mấy người chúng ta đều bị đánh thảm hại”.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành cau mày tăng nhanh tốc độ, hắn lẩm bẩm, “tính cả tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân là có mười tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Đại Sở còn có cả luyện đan sư lợi hại như vậy sao? Sao trước nay chưa từng nghe nói nhỉ?”
Rầm! Đoàng!
Màn đêm u tối không hề yên bình, từng rặng núi phía xa liên tiếp sụp đổ, khung cảnh đại chiến hết sức khốc liệt.
Một bên là phía Diệp Thành và Đan Nhất. Mặc dù người nào người nấy khí thế dồi dào nhưng thân hình đều hết sức thảm hại, thảm nhất là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân, cả hai đều khai chiến với kẻ mặc y phục đen đầu tiên nên đã gần như bị đánh về nguyên hình.
Lại nhìn sang một hướng khác, kẻ mặc y phục đen hết sức dị thường, cơ thể hắn ta lúc ẩn lúc hiện, lúc hư ảo lúc ngưng tụ lại, thân pháp quá nhanh khó lòng nắm bắt, từng đôi mắt mang đầy vẻ tử tịch, hiện lên u quang đáng sợ, chân hắn bước trên biển huyết sắc, uy lực đè nén khổng lồ khiến cho người ta tưởng rằng hắn là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.
“Các hạ, các hạ có tu vi thực lực như vậy, có lẽ tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Sở, ấy vậy mà lại hành xử như vậy, không sợ hậu nhân chê cười sao?”, Đan Thần sát phạt lên phía trước, diễn hoá bí pháp vô thượng, một cái lư luyện đan hư ảo bao quanh kẻ mặc y phục đen.
“Chỉ dựa vào ông mà đòi dạy đời ta sao?”, kẻ mặc y phục đen hắng giọng, toàn thân phát ra huyết quang, cứ thế đánh tan lư luyện đan hư ảo mà Đan Thần ngưng tụ, đến cả Đan Thần cũng bị ép lùi về sau.
“Giấu đầu hở đuôi, không dám đối diện với tất cả mọi người bằng khuôn mặt thật của mình sao?”, phía Đan Nhất thi triển thần thông cái thế từ tứ phương tới.
Kẻ mặc y phục đen cười giễu cợt, hắn ta di chuyển né qua đòn công kích của mấy người bọn họ sau đó lật tay rút ra sát kiếm, hắn ta gạt ngang thanh kiếm một vòng, một đạo ánh sáng màu đỏ mang theo lôi điện cứ thế xẹt ra tứ phía một cách nhanh chóng, hai ngọn núi sừng sững lập tức bị chém sụp đổ.
Thấy vậy, phía Đan Nhất tái mặt, lần lượt thi triển bí pháp đối kháng, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng kẻ mặc y phục đen trước mặt quá mạnh khiến bọn họ phải ngỡ ngàng.
Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lập tức sát phạt tới, cả hai thi triển bí pháp cấm cố, muốn tranh thủ thêm thời gian cho nhóm người phía Đan Thần.
“Chân hoả thiên lôi, hôm nay nhất định bội thu”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn ta tung ra một chưởng vào hư không khiến tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa xông lên lập tức bị đánh về nguyên hình, đến cả quang huy trên cơ thể cũng bị dập tắt.
Trấn áp!
Đan Thần hắng giọng tế gọi ra binh khí bản mệnh, đây chính là cái lư đồng màu vàng kim, trong chốc lát nó biến to lên vài chục trượng, phát ra kim huy lấp lánh, mỗi một luồng khí tức trong đó đều rất dày và nặng, trấn áp kẻ mặc y phục đen.
Kẻ mặc y phục đen bật cười lạnh lùng, trên trán còn có thần quang lấp lánh, một đạo u quang bay ra hoá thành binh khí bản mệnh, đây cũng là một cái lư đồng, thế nhưng khác với Đan Thần ở chỗ lư đồng của hắn ta màu đen, trên đó còn có khí ma sát với tiếng lệ quỷ thét gào.