Phía Đan Thần không nhàn rỗi, sát phạt từ tứ phương tám hướng tới, ra tay với thần thông mạnh mẽ, lúc là chưởng ấn, lúc là kiếm mang, lúc là chưởng ảnh, đao mang, uy lực mạnh mẽ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một loạt đại chiêu quét qua hư không, kể từ khi trúng Thần Thương của Diệp Thành, người mặc áo đen rơi vào trạng thái mờ mịt, giây trước còn ngông nghênh xông lên trời, giây sau đã bị đánh không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
A!
Chẳng mấy chốc, trong không gian tối đen như mực vang lên tiếng hét giận dữ của kẻ mặc y phục đen, hắn ta tóc tai bù xù, thân thể đẫm máu, trông như một con quỷ dữ, khuôn mặt hung tợn doạ người, cuối cùng hắn ta cũng đứng vững được.
Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước, hắn vung đao lên, một đao lăng thiên chém cả đất trời.
Cút!
Kẻ mặc y phục đen gầm lên, không ngờ lại không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Diệp Thành chém vào vai mình sau đó hắn ta tung một chưởng hất văng Diệp Thành.
Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này, cả hai đều bị thương, Diệp Thành va vào khiến một ngọn núi cao ngất sụp đổ, mà cánh tay của kẻ mặc y phục đen cũng suýt nữa bị Diệp Thành chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn xương cốt còn kết nối với phần vai.
Giết!
Phía Đan Thần và Đan Nhất cùng xông lên.
Chỉ dựa vào các ngươi?
Đôi mắt hung ác của kẻ mặc y phục đen liếc nhìn xung quanh, sát kiếm trong tay rung lên, hắn ta lại tung ra một quyền đẩy lùi phía Đan Thần một lần nữa.
Vút!
Sau khi đẩy lùi nhóm Đan Thần, kẻ mặc y phục đen xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như một tia u mang.
Tuy sức chiến đấu của hắn ta hung hãn, nhưng hắn ta đã đánh giá quá thấp Diệp Thành, trúng một chiêu Thần Thương, lại trúng thêm một loạt đại chiêu của Diệp Thành và phía Đan Thần, hắn ta đã bị thương nặng, rơi khỏi trạng thái đỉnh phong, có nhân tố bất định là Diệp Thành ở đó, nếu đánh tiếp, hắn ta cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Đuổi theo!
Đan Thần và những người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ thù này, bỏ qua lúc này thì về sau sẽ rước hoạ lớn, mục tiêu của họ rất rõ ràng, ít nhất cũng phải làm rõ thân phận của người mặc đồ đen.
“Đánh rồi còn muốn chạy, đâu có dễ thế”, tốc độ Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật đến mức huyền diệu nhất, thiêu đốt khí huyết, tốc độ của hắn đã đạt tới mức cao nhất từ khi tu đạo đến nay, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, rực rỡ chói mắt trên bầu trời đêm.
“Chết tiệt”, thấy Diệp Thành và phía Đan Thần đuổi theo, khuôn mặt gớm ghiếc của kẻ mặc y phục đen vặn vẹo, người hắn ta đã gần như tàn phế, thần hải linh hồn bị thương nặng, bây giờ hắn ta thực sự không phải đối thủ của phía Diệp Thành.