“Đây không phải là thời đại của chúng ta, hà tất phải cưỡng cầu?”, Âu Dương Vương tĩnh lặng nhìn Quỳ Vũ Cương.
“Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng, “ngươi cam tâm sao? Ta và ngươi giống nhau thôi, đều ở cùng một thời đại, nếu không phải Viêm Hoàng, Thái Vương thì chúng ta đều sẽ là vua của Đại sở này, chỉ thiếu một bước nữa mà không có duyên với tu vi chí cao, ngươi đừng nói với ta ngươi không hề thấy tiếc nuối”.
“Tiếc nuối đương nhiên là có”, Âu Dương Vương mỉm cười, “nhưng dù có tiếc nuối thế nào thì trải qua bao nhiêu năm tháng tham vọng cũng dần tan, cố hữu năm xưa của ta, đại địch năm xưa của ta đều đã hoá về với cát bụi trong từng ấy năm trời, kiếp này cho dù có được tu vi chí cao thì đã sao? Thời đại huy hoàng của chúng ta đã qua lâu rồi”.
“Hoang đường”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng, “chỉ cần chúng ta còn sống thì huy hoàng cả đời sẽ đi theo chúng ta”.
“Không phải người muốn chứng minh mình mạnh hơn Viêm Hoàng, tính toán đường lối đứng đầu Đại Sở sao? Nhưng người có bao giờ nghĩ rằng Viêm Hoàng năm xưa đã không còn nữa, dù có phong vị người lên chức Hoàng thì cũng để làm gì, dù sao ông ấy cũng không thể thấy được gì nữa”.
“Âu Dương thế tôn, lời ngươi nói hôm nay khiến bản vương thật sự thất vọng”, Quỳ Vũ Cương bật cười lạnh lùng.
“Ta đã là một người đáng lẽ ra phải chết từ lâu rồi”, vẻ mặt của Âu Dương Vương vẫn rất bình thản.
“Nói vậy thì ngươi định ngăn bản vương lại rồi?”, ánh mắt Quỳ Vũ Cương sắc lạnh.
“Người đi theo đuổi tu vi chí cao của người, ta đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhưng nếu người khiến sinh linh lầm than thì ta phải can thiệp rồi”, Âu Dương Vương trả lời rõ ràng, đôi mắt vẩn đục chợt sáng thêm một phần.
“Vậy hôm nay ta phải xem xem ngươi lấy cái gì ra để ngăn ta”, Quỳ Vũ Cương lạnh lùng truyền âm cho Đan Ma, “giết cho ta”.
Nghe vậy, Đan Ma lảo đảo một lúc, đã biết người phía đối diện là Âu Dương Vương trấn danh Đại Sở thì ông ta đương nhiên có phần kiêng dè, đó chính là một người với sức mạnh tuyệt thế đối đầu cả một điện, là người cùng thời đại với tiên tổ Đan Vương. Mặc dù ông ta có ma vương ngoại đạo pháp tướng nhưng Âu Dương Vương ở phía đối diện khiến ông ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Giết!
Quỳ Vũ Cương lại lần nữa ra lệnh.
Nghe vậy, Đan Ma nheo mắt tiến lên trước, tung một chưởng về phía Âu Dương Vương.
Âu Dương Vương thở dài từ từ vung tay, một chưởng đánh vào không gian, mặc dù chưởng đó trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa quá nhiều sự biến hoá, chính là đòn công kích dị thường.
Phụt!
Hai chưởng va chạm vào nhau, Đan Ma lập tức bị đánh lùi về sau.
Cũng giống như ông ta, ma vương ngoại đạo pháp tướng ở bên cạnh ông ta cũng lảo đảo lùi về sau vì cơ thể to lớn, bàn chân khổng lồ, mỗi một bước đi đều tạo ra cái hố lớn trên mặt đất.
Shhh!
Thấy cảnh này, Diệp Thành trốn đi bất giác hít vào một hơi khí lạnh, hắn vô thức nhìn Âu Dương Vương: “Tiến bối rốt cục có lai lịch gì mà lại mạnh kinh người như vậy chứ?”
Rầm! Rầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!