Tiếng gằn phẫn nộ lập tức vang lên, một chưởng của người đàn ông kia lập tức đánh vào trời cao dần dần ép Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra ngoài.
“Tên này là ai? Kẻ điều khiển hắn là ai?”, Diệp Thành gọi ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lao về phía người đàn ông dị thường kia, còn hắn đưa Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.
“Hắn là Khôi?”, Cơ Tuyết Băng lập tức nói, “người thao túng hắn là Pháp Luân Vương”.
“Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành cau mày hỏi thăm dò Cơ Tuyết Băng: “là Pháp Luân Vương mà năm xưa Chiến Vương trấn áp sao?”
“Chính là ông ta”, Cơ Tuyết Băng nói rồi bất giác mím môi, “những năm nay ông ta vẫn luôn ẩn náu trong Chính Dương Tông, được các lão tổ của Chính Dương Tông phong làm tôn, là một sự tồn tại chí cao vô thượng ở Chính Dương Tông”.
“Xem ra kẻ mạnh ẩn náu trong Chính Dương Tông mà Long Gia nói có lẽ là tên Vương này rồi”, mắt Diệp Thành chợt xa xăm, hắn bất giác xoa cằm, khuôn mặt trầm ngâm: “Chẳng phải ông ta chết rồi sao? Lại lại còn sống? Lẽ nào Chính Dương Tông Hội lại có nhiều Âm Minh Tử Tướng đến vậy?”
Diệp Thành nghĩ rồi nhìn Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt kì quái: “Không đúng, muội là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, còn là chưởng giáo tiếp theo của Chính Dương Tông, theo lý thì ông ta phải bảo vệ muội mới phải, sao lại truy sát muội?”
“Ông ta đang thu thập huyết mạch đặc thù, muốn tạo ra một loại huyết mạch nghịch thiên”, Cơ Tuyết Băng đáp lời: “Huyết mạch Huyền Linh của mội, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn, huyết mạch thánh thể của huynh, tất cả đều là đối tượng mà ông ta nhằm vào”.
“Khẩu vị không vừa mà”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “vì vậy nên ông ta không tiếc mà ra tay với chưởng giáo đời tiếp theo sao?”
Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng cười tự giễu, “đối với ông ta mà nói thì quyền lực chí cao, huyết mạch chí cao và tu vi chí cao mới là vô giá”.
Nói rồi hai tay cô bất giác ôm lấy đôi vai, cơ thể run bật lên, lúc này cô không còn là Huyền Linh Chi Thể cao ngạo nữa mà lại giống một nữ tử yếu đuối bị người ta ruồng bỏ khiến cô có một cảm giác cô độc mà trước nay chưa từng có.
Có lẽ tới lúc này cô mới thực sự hiểu thấu nối thống khổ mà năm xưa Diệp Thành phải trải qua khi bị đuổi xuống núi. Cơ Tuyết Băng của hiện tại sao giống Diệp Thành năm xưa đến thế, sự tàn khốc của hiện tực khiến cô càng cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn.
Trong chốc lát Cơ Tuyết Băng chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp đang đặt lên vai mình và đẩy luồng khí ấm áp vào trong cơ thể cô, giúp cô loại bỏ sát khí bên trong cơ thể, bù đắp lại sự mất mát trong vùng đan hải.
Giây phút sau đó, Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cô.
“Đây chính là báo ứng sao?”, Cơ Tuyết Băng không biết đang khóc hay đang cười.
Năm đó cô cao ngạo thế nào, Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại chính là sự cao ngạo của cô, cô từ bỏ người quan trọng nhất trong đời mình nhưng những ngày tháng sau này cô mới hiểu ra rằng lúc đó mình sai lầm thế nào. Sự xuất sắc của Diệp Thành đã hết lần này tới lần khác khiến cô phải kinh ngạc, khiến cô biết rằng sự cao ngạo của cô nực cười thế nào.
Thế nhưng những gì đã qua đi rồi thì cũng không thể nào cứu vãn lại nổi, hiện giờ cũng giống như năm đó, thật sự khiến người ta phải xót xa.
Phía này, Diệp Thành không cảm nhận được sự khác thường của Cơ Tuyết Băng, ánh mắt hắn cứ thế nhìn vào hư không.
Ở đó, ba đạo thân của hắn đang huyết chiến với người đàn ông dị thường kia.
Có thể thấy ba đạo thân của hắn hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của người đàn ông kia, đặc biệt là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đã bị đánh cho gần như về nguyên hình, còn người đàn ông kia lại mạnh kinh người, không bị thương cũng không chết, khả năng khôi phục bá đạo khiến người ta phải trầm trồ, mọi thứ đều vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!