“Đây là hình nộm Huyền Cấp sao?”, bên ngoài hang động ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nhìn hình nộm với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Sức mạnh của nó nằm ở hai đạo linh phù bên trong cơ thể”, Dương Bân ở cách đó không xa không tham gia vào cuộc chiến lên tiếng. Hắn rất am hiểu hình nộm Huyền Cấp, biết sơ hở của nó nằm ở đâu.
“Khốn khiếp”, ở cửa hang, Diệp Thành nhìn chằm chằm Dương Bân.
Từ khi Dương Bân xuất hiện ở đây là hắn đã biết bọn Tề Dương có thể tìm được vị trí của mình một cách chính xác rồi, nhất định chuyện này có liên quan đến Dương Bân, mối thù này Diệp Thành nhất định phải trả.
Rõ ràng bọn Tề Dương cũng nhìn ra sơ hở của Tử Huyên, tên nào tên nấy vung kiếm muốn huỷ đi linh phù bên trong cơ thể Tử Huyên.
“Tử Huyên, dùng đại chiêu”, Diệp Thành mặt mày căng thẳng, hắn vội ra lệnh cho Tử Huyên, nếu không thì Tử Huyên thật sự sẽ bị bọn Tề Dương huỷ hoại hai đạo linh phù mất.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời, Tử Huyên đang lơ lửng trong không trung nhanh chóng sử dụng thủ ấn.
Ngay sau đó, xung quanh Tử Huyên khí lưu trong không khí di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp đến là tiếng “vút” của kiếm vang lên, bằng mắt thường có thể trông thấy từng đạo kiếm khí tuyệt đẹp đang ngưng tụ lại, mỗi mọt đạo kiếm khí đều vô cùng sắc lạnh, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
“Lạc Anh Hoa Kiếm Trận”, lúc này ở hiện trường không chỉ một người nhận ra kiếm trận này, hình như bọn họ đều biết tiếp theo Tử Huyên sẽ sử dụng mật thuật gì.
“Đây là đại chiêu tấn công nhóm”, Tạ Vân kích động rít lên, có vẻ như hắn cũng biết mật thuật mà Tử Huyên thi triển là gì và cũng biết nó khủng khiếp tới mức nào.
Còn về Diệp Thành, lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn vào hư không. Tử Huyên lơ lửng ở đó, y phục tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi, bên cạnh nó là từng đường kiếm khí tuyệt đẹp, trông Tử Huyên lúc này giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tử Huyên khẽ di chuyển cánh tay sau đó chỉ tay xuống phía dưới.
Vút!
Vút!
Đột nhiên, kiếm khí nhiều vô kể bay ra.
“Tránh đi”, Tề Dương hét lớn, hắn là người đầu tiên lùi nhanh chóng về sau.
Thế nhưng mặc dù Tề Dương lùi về sau nhưng vẫn bị kiếm khí rợp trời kia bao quanh chứ đừng nói tới những đệ tử nội môn khác.
Thấy kiếm khí dày đặc bay xuống, các đệ tử nội môn biết không tránh được nên lần lượt phòng ngự, hoặc là vung linh kiếm, hoặc là ngưng tụ lớp chắn bảo vệ, nếu không thì giây phút sau sẽ bị làn mưa kiếm kia đâm xuyên cơ thể.
Keng! Keng! Keng!
Bên ngoài hang động đã vang lên tiếng kim loại va vào nhau, kiếm khí rợp trời vốn là đại chiêu để tấn công tập thể, các đệ tử bên dưới ngã xuống, hiện trường ngoài Dương Bân ra thì những người khác đều trúng chiêu.
Phụt!
Phụt!
Phụt!