Nhờ sự nỗ lực của hắn mà vu chú trong cơ thể Đao Hoàng đã được luyện hoá, đạo thương cũng được trị khỏi, hiện giờ hắn vừa tôi luyện cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng vừa hợp sức với Gia Cát Vũ tẩy luyện linh hồn của ông ta.
Ở phía không xa, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du không hề di chuyển, bọn họ vẫn lo lắng nhìn về bên này.
“Phục Linh tiền bối, có thể mở phong ấn của Đao Hoàng tiền bối rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.
Nghe vậy, Phục Linh vội tiến lên trước khẽ phất tay chỉ điểm vào trán Đao Hoàng giải trừ phong ấn.
Đột nhiên, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể Đao Hoàng phát ra, có lẽ vì luồng khí tức này quá mãnh liệt nên khiến cỗ quan tài bằng băng vỡ tan, cả cơ thể Đao Hoàng lơ lửng giữa hư không, có điều đáng tiếc là Đao Hoàng vẫn trong trạng thái ngủ sâu.
“Huynh trưởng”, thấy khí tức của Đao Hoàng mạnh mẽ và ổn định hơn, Phục Linh mới thở phào, so với bà ta thì Bích Du lại tiến lên trước kích động hơn nhiều.
“Người vẫn ổn chứ?”, Bích Du nhìn Đao Hoàng rồi lại nhìn sang Diệp Thành, thấy hắn mặt mày ướt đầm mồ hôi, cô vội lấy ra khăn tay lau cho hắn.
“Ta…ta không sao”, Diệp Thành cười trừ.
“Khụ khụ”, thấy Bích Du như vậy, Gia Cát Vũ ở bên ho hắng, mặt mày ái ngại: “Ai ya, mặt ta bao nhiêu mồ hôi như vậy mà không lau cho ta, đúng là già rồi chẳng ai thương”.
Bích Du nghe vậy chợt đỏ mặt, cô lập tức tới trước mặt Gia Cát Vũ: “Gia Cát gia gia, chẳng phải còn có Bích Du sao?”
“Ta nói này Bích Du”, Gia Cát Vũ tươi cười nhìn Bích Du: “Trước đây con không thế này đâu, trước đây ta rất ít khi thấy con cười, sao mà mới tới Bắc Sở có một lần mà con lại hoạt bát lên hẳn vậy?”
Nói tới đây, Gia Cát Vũ lại liếc nhìn sang Diệp Thành: “Hay là gặp người nào đó tâm trạng tự dưng tốt lên”.
“Đâu…đâu có”.
“Còn không thừa nhận, mặt đỏ lên rồi kìa”.
“Người có thể nghỉ ngơi đi rồi tí nữa luyện”, phía này Diệp Thành lên tiêng, vì Gia Cát Vũ chỉ mải trêu Bích Du, sức mạnh linh hồn của ông ta yếu đi hẳn.
“Già rồi, già rồi mà”, Gia Cát Vũ ái ngại, nói rồi ông ta không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên: “Ta nói, lần này tới đây tính khí của ngươi cũng không vừa nhỉ?”
“Gì chứ, tính khí con vẫn rất ổn định mà”.
“Thế à? Đợi lát nữa tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện, không biết vì sao mà cứ nhìn thấy mặt ngươi tay ta lại ngứa”, Gia Cát Vũ lên tiếng.
“Con cũng có cảm giác như vậy, nhìn thấy người là mắt trái của con cứ giật lên, chỉ muốn dùng đại chiêu”.
“Cái đó, Bích…Bích Du à, nào, lại đây lau…lau mồ hôi cho gia gia”.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Trong Vạn Hoa Cốc, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn đang giúp Đao Hoàng tẩy luyện cơ thể và linh hồn.
Cả hai người vô cùng mệt mỏi, Diệp Thành còn đỡ, khí huyết thánh thể dồi dào, sức sống mãnh liệt, chỉ có Gia Cát Vũ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc ong ong, lâu rồi ông ta không dùng đến sức mạnh linh hồn nên vượt quá sức.
Có điều sau một ngày một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ, cả hai cũng thu được kết quả.
Mặc dù Đao Hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí huyết đã bắt đầu dồi dào hơn, đặc biệt, nhờ có máu của thánh thể mà Diệp Thành đẩy vào mà cơ thể ông ta có thêm một lớp kim huy mỏng bao quanh.
“Có thêm hai Diệp Thành nữa thì mới được”,