Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.
“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.
“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.
“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.
“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.
“Cảnh tượng này đúng là khiến người ta phải cảm khái”, Gia Cát Vũ vừa đi tới khuôn mặt cũng trẻ lên nhiều lần.
“Không ngờ còn có thể gặp được mọi người”, Đao Hoàng mỉm cười, giọng nói mặc dù vang dội nhưng vẫn khàn khàn, xem ra cả trăm năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.
Tiếp theo đó là những lời nói dãi bày qua lại khiến Diệp Thành đứng ở cách đó không xa cũng suýt chút nữa phải lau nước mắt.
“Phụ Hoàng, người nên cảm ơn Diệp Thành, là hắn đã cứu người, cũng từng cứu cô cô”, không biết từ bao giờ Bích Du mới lau đi nước mắt chỉ vào Diệp Thành đang gặm chân linh dương ở phía không xa.
“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.
“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.
Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.
Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.
Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.
Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.
“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?
“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.
“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”
“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.
“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”
“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.
“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.