“Con thề với trời, hết rồi”, Diệp Thành cười tươi, lộ ra hai hàm răng trắng.
“Ba tin tốt, hai tin xấu, thế là hoà”, Vô Nhai Đạo Nhân thực sự vui đến phát điên, lão ta phất tay lấy hết rượu hảo hạng mà mình trân quý bao năm ra: “Nào nào nào, uống thoải mái đi, lão tử mời”.
Nghe lão ta nói vậy, bầu không khí trong đại điện lập tức nóng lên, tầng mây mù trước đó hoàn toàn bị cuốn bay.
“Cảm giác làm công thần thích thật”, nhìn mọi người mặt mày rạng rỡ, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, không uổng công hắn lôi kéo đồng minh khắp nơi, bây giờ xem ra tất cả đều xứng đáng.
Hế?
Khi Diệp Thành đang vui vẻ thì cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ.
Hắn nhìn về một hướng, ánh mắt dừng lại ở hướng Thiên Tông Lão Tổ, ồ không đúng, chính xác hơn là Sở Linh Ngọc bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, lúc này cô ta đang bình tĩnh quan sát Diệp Thành, hơn nữa ánh mắt cực kỳ quái lạ.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Diệp Thành đột nhiên có cảm giác khác thường, đó là Sở Linh Ngọc hôm nay hơi kỳ lạ, khác hoàn toàn với Sở Linh Ngọc trong trí nhớ.
Nếu là trước đây, nghe thấy nhiều tin tốt thế này cô ta đã nhảy dựng lên từ lâu, nhưng bây giờ cô ta lại ngồi yên như tượng, đặc biệt là ánh mắt, nhìn chằm chằm khiến Diệp Thành rất mất tự nhiên.
Khụ khụ!
Có lẽ nhận thấy Diệp Thành và Sở Linh Ngọc đang nhìn nhau, Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh ho nhẹ.
“Phụ thân, người có cần giữ con trong bóng tối nhiều năm như vậy không? Có phải người đã biết từ lâu, hay nói cách khác, năm nào tháng nào đó người cũng đã từng gặp người đó không?”, Sở Linh Ngọc dời mắt, cất giọng lãnh đạm, giọng cô ta nhỏ, chỉ Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh mới nghe được.
“Ta đã từng gặp!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, thầm liếc nhìn Diệp Thành rồi lại kín đáo thu hồi ánh mắt: “Chuyện phong ấn ký ức của con đúng là lỗi của vi phụ, nhưng Ngọc Nhi à, hy vọng con có thể hiểu được ý tốt của ta”.
“Con không hiểu”, Sở Linh Ngọc lại thờ ơ nói, đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh.
Thấy Sở Linh Ngọc bước ra khỏi đại điện, Diệp Thành có phần nhạc nhiên, hắn đi xuống khỏi vị trí ngồi, sải bước tới bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ.
“Tiền bối, nữ nhi bảo bối này của người có chuyện gì vậy, sao con lại cảm thấy khác thường thế?”, Diệp Thành ngồi vào vị trí của Sở Linh Ngọc trước đó và nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.
“Diệp Thành à, có một số chuyện không giống như ngươi đang nghĩ đâu”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “con người đều có bí mật, ta có, Ngọc Nhi cũng có, lúc này ta không nói nhưng rồi có ngày ngươi sẽ tự hiểu”.
Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ cũng đứng dậy, thân hình như ma, thoắt biến mất khỏi đại điện, cả cơ thể biến thành hư ảo.
“Bí mật?”, Diệp Thành gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý của Thiên Tông Lão Tổ là gì.
Không lâu sau đó, bóng người bên trong đại điện cũng tản đi.
Vì Diệp Thành mang tới quá nhiều tin mừng nên bọn họ phải ăn mừng một phen, có điều có một số việc cũng nên làm.