Không lâu sau đó, thiên địa của Ngọc Nữ Phong chấn động bởi áp lực quá mạnh mẽ của Bích Hải Thiên Tuyền mà Tịch Nhan thi triển, giống như thể nó đang nuốt trọn mọi thứ vậy.
“Đại chiêu quần công, không tồi”, Tịch Nhan vẫn đứng sừng sững như bia đá khổng lồ, mặc cho biển Bích Hải Thiên Tuyền của Tịch Nhan nuốt trọn nhưng hắn cũng không hề di chuyển.
Có điều rất nhanh sau đó, hắn nhận ra sự huyền diệu của biển Bích Hải Thiên Tuyền này, không ngờ nó lại có khả năng nuốt trọn linh lực của mình vả lại trong đó còn ẩn chứa cả thuật pháp phong ấn, từng đạo xích phù văn đã bao quanh cơ thể hắn, muốn cấm cố đan hải của hắn.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành rùng mình, cứ thế đánh tan từng đường xích phù văn đang bao quanh cơ thể mình, hắn tung ra một chưởng đánh tan biển Bích Hải Thiên Tuyền của Bích Du.
Thế nhưng hắn vừa mới gạt đi được biển Bích Hải Thiên Tuyền thì một đôi mắt khổng lồ lại hiển hiện, đồng tử xa xăm còn có vạn hoa đang bay, hiện lên ánh sáng huyền diệu dị thường, trông thì rất đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác bị xoay chuyển, có thể thôn tính tâm trí.
“Tịch Nhan, đây là lần đầu tiên Vạn hoa Đồng của con có tác dụng với ta, nhưng chưa chắc đã có tác dụng lần thứ hai đâu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhanh chóng phá giải được hoan thuật của Tịch Nhan sau đó lùi về sau một bước vì một kiếm mạnh mẽ của Tịch Nhan đã đâm tới mang theo sức mạnh đâm xuyên vô hạn.
Thấy vậy, Diệp Thành khẽ né người né qua một kiếm của Tịch Nhan sau đó lật tay đánh ra một chưởng.
Có điều hắn cũng đã xem nhẹ thực lực thực sự của Tịch Nhan giống như thể biết trước Diệp Thành sẽ tung chưởng này nên trong lúc xuất kiếm cô bé đã quay một vòng, thần quang trên trán phát sáng, một thanh sát kiếm linh hồn bay ra ngoài.
“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành kinh ngạc, trên trán hắn có sát kiếm linh hồn bay ra phá tan sát kiếm linh hồn của Tịch Nhan.
“Nhận một chưởng của đồ nhi đây”, Tịch Nhan toét miệng cười, bàn tay vung kiếm tới.
“Đòn công kích với đẳng cấp này không thể khiến ta bị thương được”, Diệp Thành tung ra một chưởng sau lời nói đó.
Ừm?
Đúng lúc hai chưởng va chạm vào nhau, Diệp Thành bất giác cau mày.
Giây phút sau đó, hắn liền bị chưởng đánh của Tịch Nhan làm lảo đảo vì trong thời khắc ngắn ngủi đó, sức mạnh trong tay Tịch Nhan đột nhiên tăng vọt lên gấp chục lần. Vì khinh địch mà hắn phải chịu thiệt.
Lúc này, hình thái của Tịch Nhan đã thay đổi, xung quanh cơ thể cô bé hiện lên một bóng hình hư ảo khổng lồ, sức mạnh cũng tăng lên mười mấy lần sau khi bóng hình hư ảo này xuất hiện.
“Ngoại đạo pháp tướng, sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành nheo mắt, hắn nhìn thấu manh mối, đồ nhi Tịch Nhan của hắn lại có khả năng kết hợp giữa đất và trời, sử dụng sức mạnh thiên địa, còn bóng hình hư ảo bao quanh cô bé chính là ngoại đạo pháp tướng và đó cũng chính là thần thông nghịch thiên mang theo sức mạnh tấn công và phòng bị.
“Khả năng của nha đầu này có cần phải nghịch thiên thế không chứ?”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, kể cả là hắn thì cho tới bây giờ cũng chưa từng làm vậy chứ đừng nói là tận dụng sức mạnh của đất trời, còn đồ nhi của hắn lại làm được, vả lại trông bộ dạng đó thì không phải mới chỉ làm được một vài ngày.
“Ta đã nói rồi mà, nha đầu này nhất định có thể vượt qua ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “khả năng thiên bẩm vượt trội thế này thật hiếm có trên đời, vả lại cô bé mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, nếu như cùng cấp với ngươi thì ngươi phải chịu thiệt nhiều”.