Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Thành lại lần nữa đóng động phủ, hắn muốn trước khi đại chiến bế quan lần cuối cùng.
Hoặc có thể nói lần này hắn đi phải chịu sự đả kích cực kỳ lớn. Khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà hắn tự nhận trong mắt nhiều anh hùng cái thế vẫn chưa đủ.
“Ngươi có biết ngươi và Ma Vương, Pháp Luân Vương có khảng cách thế nào không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Trước tiên ta thấy tu vi khác biệt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng sau khi cọ sát với Tịch Nhan thì ta nhận ra ta đang sai lầm, khoảng cách của chúng ta không hẳn là tu vi mà là sự hiểu biết về đạo và thiên địa.”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “chư thiên đạo, chư thiên vạn vực, đạo của thế gian phân thành rất nhiều loại, con đường của tu sĩ đều có điểm tương đồng thì đạo cũng vậy, Đao Hoàng lấy đao mà ngộ đạo, Ma Vương của ma vực lấy ma bước vào đạo, Sát Vương của Sát Thủ Thần Triều lấy sát để chứng đạo, đây chính là đạo của bọn họ, ngươi có thấy đạo của mình là gì không? Kẻ mạnh thực sự theo đuổi đạo, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại phân mức lĩnh hội bao nhiêu”.
“Trước đây ta không hiểu nhưng giờ ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm ngâm, cả cơ thể bất giác run lên, hắn thẫn thờ ở đó, trầm tư suy nghĩ về đạo của mình.
Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt ra.
Tiếp sau đó, bên trong động phủ liền chìm vào im lặng.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Diệp Thành giống như một lão thiền sư, cứ thế ngồi cả hai ngày một đêm, trong lúc này hắn không hề di chuyển mà nhắm mắt, trên trán chốc chốc lại nhăn lại, chốc chốc lại dãn ra, lúc mê man lúc tỉnh táo rất kì dị.
Không biết từ bao giờ thánh thể của Diệp Thành mới run rẩy, hắn bước vào trạng thái dị thường.
Trạng thái này rất huyền diệu, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như chiếc lá trúc theo gió bay đi, có lúc lại giống như lớp bèo trôi không bến bờ, toàn thân hắn có thêm sức mạnh như có như không bao trùm.
Sức mạnh này lúc yếu lúc mạnh gống như ở trước mặt nhưng lại không thể chạm tới, đợi tới khi giơ tay tới thì lại càng thấy xa vời, cách nghìn non vạn thuỷ có một con sông đào vĩnh viễn không thể vượt qua ngăn cách ở đó.
Diệp Thành muốn tiến vào nhưng lại thấy mình không đủ sức.
Trong chốc lát, sức mạnh kia càng mãnh liệt hơn kéo nguyên thần của hắn thoát li khỏi cơ thể bay về một nơi không rõ tên.
Hắn không biết trôi dạt mất bao lâu, chỉ biết mình dừng lại ở nơi xa xôi, trạng thái hắn mông lung, tưởng chừng chỉ cần một trận gió thổi tới cũng có thể khiến hắn bay đi. Hắn nhận ra mình đã tới một thế giới hỗn độn, đưa mắt nhìn ra xa toàn khí hỗn độn, ánh sáng hỗn độn bay qua bay lại, thế giới này khó mà nhìn thấu.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang vang lên, cả thế giới hỗn độn rung chuyển, ánh sáng hỗn độn cũng loé lên, thế giới hỗn độn này xuất hiện vết nứt, khi vết nứt đầu tiên hiện lên, thì vết nứt tiếp sau đó cũng liên tục hiển hiện.
Rầm!
Thế giới hỗn độn có điện lôi xoẹt qua, đám mây hỗn độn cuộn tới, ánh sáng hỗn độn loé lên, muốn huỷ diệt thế giới hỗn độn này.
Cuối cùng thế giới hỗn độn cũng nứt lìa, những thứ nhẹ bẫng cứ thế bay lên trời hoá vào bầu trời xanh thẳm, những thứ cặn đục hoá về với đất, hoá thành mặt đất dày dặn.
Mọi thứ xung quanh mặc dù hư ảo nhưng Diệp Thành lại cảm thấy rất thật, đây chính là thế giới hỗn độn, cảnh tượng trước mắt không phải cảnh tượng thiên địa thuở sơ khai sao?
Hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại chìm vào trạng thái này?
Cảnh tượng vẫn đang biến hoá, thế giới hỗn độn sau khi hoá thành thiên địa thì vẫn tiếp tục quá trình biến hoá của mình. Thiên địa do hỗn độn mà trở nên sáng lạn hơn, một vầng mặt trời rực rỡ lửng lơ phát ra vô vàn ánh sáng, thiên địa về đêm vẫn đang huyễn hoá, cả bầu hư không rực rỡ, vô vàn vì sao lấp lánh.
Đây là một quá trình hết sức lâu dài.