Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 
             “Sư phụ, đồ nhi về rồi”, lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã leo lên đỉnh núi.  

             Đập vào mắt hắn là Sở Linh đang hít thở linh khí của đất trời.  

             Mà Sở Linh nhìn thấy Diệp Thành thì sững người.  

             “Sư phụ, con về rồi, sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành không hề phát hiện ra sự khác thường của Sở Linh, còn ngu ngốc xoa xoa tay, cười xoà bước tới.  

             “Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy”, sau khi phản ứng lại, mặt Sở Linh đột nhiên phủ đầy sương giá. Cô đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Diệp Thành, không đợi hắn phản ứng, đôi tay ngọc ngà đã bóp chặt cổ hắn rồi nhấc hắn lên.  

             Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Diệp Thành trở tay không kịp, bị nhấc lên cao, trán hắn nổi đầy gân xanh, thậm chí chân khí toàn thân cũng bị khống chế, giờ phút này hắn như một chú dê con chờ bị làm thịt.  

             “Sư… sư phụ, sư phụ làm… làm gì vậy?”, Diệp Thành vung vẩy chân tay, đến nói cũng khó khăn.  

             “Chuyện tốt ngươi làm đấy”, Sở Linh lạnh lùng nói, bàn tay đang bóp cổ Diệp Thành cũng tăng thêm sức lực.  

             “Con đã làm… làm gì?”, Diệp Thành bị bóp đến mức tròng mắt lồi ra, hơn nữa hắn nhìn thấy sát khí lạnh lẽo rất rõ ràng trong đôi mắt đẹp của Sở Linh, sát khí ấy khiến toàn thân hắn lạnh toát từ đầu đến chân.  

             Cô muốn giết hắn?  

             Chuyện gì thế này? Mới một ngày không gặp, sao sư phụ lại muốn giết hắn?  

             “Linh Nhi, dừng tay”, ngay khi Sở Linh định bóp mạnh hơn thì Sở Huyên xuất hiện.  

             Trời…trời đất!  

             Nhìn thấy Sở Huyên, Diệp Thành sững sờ tại chỗ.  

             Trên Ngọc Nữ Phong còn có một người giống hệt Sở Huyên?  

             Tỷ muội song sinh?  

             Trong giây phút, đầu Diệp Thành như muốn nổ tung.  

             Hắn nghĩ đến cánh cửa đá mà Sở Huyên từng dẫn hắn tới, trong đó có người đang bế quan, người ấy không cần nói cũng biết chính là nữ nhân điên rồ đang bóp cổ hắn lúc này.  

             Hắn nhớ lại Sở Linh mà Bàng Đại Xuyên của Vạn Bảo Các ở nội môn từng nói đến, không cần nói cũng biết chính là nữ nhân điên rồ trước mặt này.  

             Hắn còn nhớ tới yêu thú trong rừng rậm và chuyện đêm xuân cùng nữ tiền bối xinh đẹp, người đó còn phải nói sao? Chính là nữ nhân điên rồ trước mặt hắn này, nếu không thì cô cũng không đến mức vừa gặp đã muốn giết hắn.  

             Khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ thú vị.  

             Hắn đã nghĩ rất nhiều, nhưng điều duy nhất hắn không ngờ tới là phong chủ Sở Huyên của Ngọc Nữ Phong còn có tỷ muội song sinh, mà hắn là đồ đệ duy nhất của Sở Huyên lại không biết chuyện này.  

             Á!  

             Diệp Thành có cảm giác muốn treo cổ, nếu biết trước nữ nhân điên đêm đó là tỷ muội song sinh của Sở Huyên, hắn còn ở lại Hằng Nhạc Tông sao? Hắn còn ngu ngốc làm đồ đệ của Sở Huyên sao?  

             “Còn không buông tay? Hắn là đồ nhi của ta”, khi đầu óc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ hết thứ này đến thứ khác thì Sở Huyên đã xen vào, ngăn Sở Linh lại và thả hắn ra.  

             “Hắn… hắn là đồ nhi của tỷ?”, Sở Linh giật mình, hiển nhiên không biết người cướp đi sự trong trắng của mình đêm đó là đồ nhi của tỷ tỷ.  

             “Hắn chính là Diệp Thành mà ta nói”, Sở Huyên liếc mắt nhìn Sở Linh.  

             “Tỷ, ta không quan tâm hắn là ai, hôm nay ta nhất định phải giết hắn”, hai má Sở Linh nóng bừng, mặt đỏ ửng, không biết vì tức hay vì xấu hổ.  

             “Hắn chọc giận muội à?”  

             “Hắn…”, Sở Linh vừa định nói, nhưng lời đến bên miệng lại như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại.  

             Cô có thể nói gì? Nói tên tiểu tử này đã ngủ với cô? Hay là nói đêm đó cô đã rên rỉ khơi gợi thế nào?  

             Điều này hiển nhiên rất khó nói, cô đã giữ thân như ngọc hơn trăm năm, là hoá thân Ngọc Nữ một đời của Hằng Nhạc Tông lại bị một tiểu tu sĩ cảnh giới Ngưng Khí cướp mất trinh tiết, lời này làm sao Sở Linh nói ra được?  

             Nhất thời hai má Sở Linh đỏ ửng, giết người phải có lý do, nhưng lý do này không thể nói ra.  

             A!  

             Sở Linh giậm chân, thẹn quá hoá giận bèn giở trò vô lại: “Muội không quan tâm, muội muốn giết hắn”.  

             “Muội nói gì vậy, giết người phải có lý do chứ!”, Sở Huyên bị Sở Linh làm cho bối rối.  

             Nói xong Sở Huyên nhìn Diệp Thành đang nằm ho dữ dội trên đất rồi hỏi: “Tiểu tử, có phải ngươi đã làm sai chuyện gì rồi không?”  

             Nghe vậy Diệp Thành sờ chóp mũi, ho khan một tiếng, đầu tiên nhìn Sở Huyên sau đó lại chột dạ nhìn Sở Linh, người đang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, có một số chuyện không thể giấu được.  

             Có câu: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.  

             Đã nói đến đây rồi Diệp Thành chỉ đành cắn răng, đứng lên nói: “Con với tiền bối ấy… ưm ưm ưm…”  

             Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Linh xông tới vội lấy tay che miệng hắn, trong đôi mắt đẹp của cô như muốn loé lên tia lửa, hơn nữa còn viết rõ mấy chữ: Ngươi dám nói ta sẽ giết ngươi ngay.  

             Được rồi! Bị Sở Linh doạ cho khiếp sợ, Diệp Thành chỉ đành ngậm miệng không nói gì.  

             Hai người như vậy khiến Sở Huyên ở bên cạnh cảm thấy hứng thú, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được muội muội và đồ nhi của cô ta có vấn đề gì đó! Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng chắc chắn hai người đã từng gặp nhau trước đó.  

             “Tiểu tử, ngươi vừa nói ngươi với muội ấy…”, Sở Huyên liếc nhìn Sở Linh rồi lại mỉm cười nhìn Diệp Thành.  

             Khụ khụ!  

             Diệp Thành ho khan, ấp úng đáp: “Con… con với tiền bối ấy… mới gặp mà như đã quen”.  

             “Đúng đúng, mới gặp như đã quen, mới gặp đã quen, hì hì”, Diệp Thành không nói ra bí mật đêm đó nên Sở Linh cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cười khúc khích, khi nói còn không quên vỗ vai Diệp Thành, cố giả vờ cười bảo: “Tiểu tử, vừa nãy đùa với ngươi thôi, ta không khiến ngươi sợ chứ?”  

             Không khiến ngươi sợ chứ?  

             Diệp Thành thầm mắng, lão tử suýt bị cô doạ cho tè dầm đấy.  

             Ồ?  

             Sở Huyên khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn muội muội và đồ nhi bảo bối của mình, rõ ràng hai người có gì đó mờ ám, che giấu vụng về như thế làm sao thoát khỏi mắt cô?  

             “Được rồi ăn cơm, ăn cơm thôi”, Sở Linh vẫn khác thường, bỏ đi như chạy trốn, nhưng đi được hai bước lại thấy không yên tâm bèn quay lại, túm Diệp Thành còn đang đứng đờ tại chỗ cùng đi.  

             Kéo đi cho lành, kéo ngươi đi cùng ta mới yên tâm.  

             “Thú vị”, nhìn bóng lưng hai người rời đi, Sở Huyên nở nụ cười khiến người ta mê đắm.  

             Trên bàn ăn, ba người ngồi quây quần.  

             Từ khi ngồi xuống Diệp Thành vẫn chưa bình tĩnh lại, có cảm giác như trên ghế đá có đinh, hơn nữa còn không nói lời nào, thi thoảng hắn cũng nở nụ cười nhưng nụ cười ấy thật sự còn khó coi hơn cả khóc.  

             “Nào nào, ăn nhiều một chút”, Sở Linh ở bên cạnh lại như không có việc gì, hơn nữa còn nhiệt tình khác thường, không ngừng gắp thức ăn vào bát Diệp Thành, cho dù đã gắp đầy cả bát tô cũng vẫn gắp chồng lên tiếp.  

             Thấy Sở Linh nhiệt tình như thế, trái tim nhỏ bé của Diệp Thành đập liên hồi, hành động này như đang nói: Mau ăn đi, ăn nhiều vào, ăn no đi rồi bà cô đây sẽ tiễn ngươi lên đường.  

             Tất cả những điều này đều được Sở Huyên ở bên cạnh nhìn thấy hết.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận