Diệp Thành giống như một hướng dẫn viên miễn phí, cả hai cứ thế di chuyển.
Đi qua ngoại môn rồi tới nội môn.
Cũng giống như ngoại môn, Diệp Thành giới thiệu hết sức tỉ mỉ từng địa điểm.
Trong lúc này cũng có những đệ tử cần cù ngồi trên ngọc thạch tu luyện, nhìn hai người đi qua, bọn họ bất giác gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, cả hai người đêm hôm lại như u linh khiến người ta phải giật mình.
“Đó là Thiên Huyền Phong, đỉnh núi to nhất ở Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lại dừng lại, hắn chỉ về đỉnh núi Thiên Huyền đang chìm trong từng tầng mây.
“Diệp Thành, có những đệ tử và trưởng lão ở Chính Dương Tông không có tội gì cả”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền Phong nhưng lại chuyển chủ đề, giọng nói của cô lãnh đạm, ngữ khí hi vọng mong chờ, “nếu có ngày huynh diệt Chính Dương Tông thì huynh có tha cho bọn họ không?”
Nghe vậy, Diệp Thành hơi dừng bước nhưng rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại dáng vẻ bình thường và mỉm cười, nói: “Nói thực thì muội không có tư cách thương lượng với ta”.
“Có điều ta lại thích nhân tài”, Diệp Thành tiếp tục, “muội là một nhân tài vả lại còn là nhân tài tuyệt thế, cho nên muội có quyền nói, và ta có nghĩa vụ phải nghe theo”.
“Đa tạ huynh”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu.
“Muội có gì muốn hỏi không? Chỉ trong ngày hôm nay ta cho muội đặc quyền này thôi”, Diệp Thành nói rồi không quên tiện tay hái một cây linh thảo rồi hấp thu linh nguyên trong đó vào cơ thể.
“Huynh có hận muội không?”, Cơ Tuyết Băng dừng lại, cô tĩnh lặng quan sát bóng hình Diệp Thành.
“Ta biết muội sẽ hỏi vậy mà”, Diệp Thành cũng dừng lại, hắn cúi người khẽ hít hà mùi hương của linh hoa rồi mỉm cười, nói: “Xem ra ta vẫn rất hiểu muội, còn bí mật của ta thì hình như muội lại không quan tâm, có điều tới lúc này rồi thì câu hỏi của muội hình như không còn ý nghĩa nữa, vả lại khi ở trận so tài tam tông ta đã từng cho muội đáp án rồi. Không ai hiểu muội hơn ta, cũng không ai hiểu ta hơn muội, chuyện gì nên nhớ, chuyện gì nên quên thì hà tất muội phải hỏi?”
Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, đằng sau lớp mặt nạ, cô chỉ biết bặm môi, trong đôi mắt đẹp còn ẩn hiện vẻ tự giễu.
“Muội chọn một nơi để ở đi, tuỳ muội chọn”, phía này, Diệp Thành cuối cùng cũng hái bông hoa kia xuống, hắn hít hà mùi hương của hoa rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng đang trầm tĩnh.
“Huynh ở đâu muội ở đó”, Cơ Tuyết Băng nói rồi khẽ quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.
“Ta nói này, hay là muội chọn nơi khác đi”, Diệp Thành vội tiến lên trước. Ngọc Nữ Phong vốn dĩ đã đủ náo nhiệt rồi, Cơ Tuyết Băng tới đây sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.
“Cho muội ở một rừng trúc là được, muội sẽ không làm phiền tới bất cứ ai đâu. Không ai biết muội là Cơ Tuyết Băng cả”, Cơ Tuyết Băng di chuyển chậm rãi nhưng lại như có tiết tấu, không hề có ý dừng lại.
“Đây là lần đầu tiên ta phát hiện ra muội tự giác như vậy đó”, Diệp Thành lắc đầu đi theo.
Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.
Diệp Thành dẫn Cơ Tuyết Băng vào trong một khu rừng Trúc nhỏ yên tĩnh trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, trong nơi sâu thẳm được che lấp bởi khu rừng trúc chính là một lầu các nhỏ xinh đẹp.