“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười nhạt, sau đó sờ vào hư không truyền âm thạch trong ngực: “Kích hoạt hư không tuyệt sát trận của Thanh Vân Tông, nhắm chuẩn hướng chín điện chủ của Chính Dương Tông cho ta”.
“Bắt giặc phải bắt tướng trước, điều này ta hiểu”, truyền âm thạch vang lên tiếng cười của Chu Ngạo: “Chỉ chờ ngươi hạ lệnh thôi”.
“Vậy là tốt nhất”, Diệp Thành cất truyền âm thạch, sau đó lấy ra một bầu rượu, ngồi dưới tảng đá, dựa vào đó nhàn nhã nhâm nhi.
“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, ngươi có thể để tâm một chút được không?”, Cổ Tam Thông không nhịn được mà mắng.
“Tiền bối am hiểu trận pháp kết giới, con am hiểu đánh trận”, Diệp Thành nói xong dốc một ngụm rượu vào miệng: “Nghe con đi không sai đâu, chờ bọn chúng mệt thì chúng ta sẽ ra tay”.
“Ta thích ngươi ra vẻ như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Mẹ chứ, thú vị thật”.
“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, uống cạn rượu trong bình, khoanh tay dựa vào tảng đá rồi ngủ: “Ba canh giờ nữa gọi con nhé”.
Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Quả thực, luận về đánh trận, cô ta kém Diệp Thành không chỉ một chút, trận hỗn chiến tam tông khi xưa là một ví dụ điển hình. Cô ta chắc chắn nếu Diệp Thành chỉ huy trận chiến đó thì phân điện thứ chín do cô ta chỉ huy sẽ không tổn thất nặng nề đến vậy.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.
Bên này, trong Thanh Vân Tông, phía Chu Ngạo vẫn đang đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bên kia, đại quân Chính Dương Tông vẫn đang liều mình bắn phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.
Một bên khác, phía Diệp Thành ở vòng ngoài của Chính Dương Tông lại đóng vai trò khán giả, mọi người đều đang chờ lệnh tấn công, mà Diệp Thành thân là chủ soái, lúc này lại đang ngủ say sưa.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đêm đen vẫn không được yên bình, tiếng ầm ầm kinh thiên động địa thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Nam Sở, nhưng từ xa nhìn thấy đội hình khổng lồ của Chính Dương Tông, sắc mặt ai cũng thay đổi.
“Đội hình lớn như vậy, bọn chúng định nuốt trọn Thanh Vân Tông à?”, có người thở dài cảm thán.
“Hằng Nhạc Tông đâu? Theo lý mà nói, bây giờ Hằng Nhạc Tông nên tới giúp rồi chứ?”
“Nói đến Hằng Nhạc Tông, từ sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, có vẻ họ không còn sôi nổi nữa”, có người nhỏ giọng bảo: “Ngày đó Doãn Chí Bình bị Diệp Thành bắt đi, không biết đã được cứu về chưa nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!