“Đây chính là Âm Minh Khôi Tướng sao?”, nghe truyền âm của Diệp Thành, Cổ Tam Thông ở phía cách đó không xa bật cười lạnh lùng, đâm ra một kiến rồi lao tới chém đầu một tên Âm Minh Khôi Tướng.
“Cũng không quỷ dị đến mức như ngươi nói”, Cổ Tam Thông hất đầu cầm thiết kiếm bước đi, ông ta muốn lại gần Âm Minh Khôi Tướng để nghiên cứu nó.
Thế nhưng ông ta vừa tiến lên trước thì Âm Minh Khôi Tướng vừa mất đầu kia lập tức di chuyển, chiến thương được vung vào hư không, Cổ Tam Thông bị đánh trúng, cả cơ thể bay đi đụng trúng vào một ngọn núi, trông hết sức thảm hại.
“Giờ người tin chưa?”, Diệp Thành tiến lên trước chặn lại Âm Minh Khôi Tướng không đầu kia.
Âm Minh Khôi Tướng này không bằng Âm Minh Khôi Tướng mà hắn từng gặp, Âm Minh Khôi Tướng kia quá mạnh, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng không phải là đối thủ của nó nên Diệp Thành đương nhiên phải chịu thiệt nhiều. Âm Minh Khôi Tướng này căn bản không cùng đẳng cấp.
“Mẹ kiếp”, bên dưới, trong lớp đất đá vụn vỡ, Cổ Tam Thông thảm hại lảo đảo bước ra, mặt mày nhơ nhuốc, mồm liên tục mắng chửi, “lão tử từ khi tu đạo đến nay chưa từng bị thế này bao giờ”.
“Bớt giả bộ đi, vào việc chính đi”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng một câu rồi cũng lao vào đại chiến với Âm Minh Khôi Tướng.
“Đừng cử động, để ta”, Cổ Tam Thông hắng giọng vung thiết kiếm trong tay xông lên, cũng vì trước đó bị trúng chiêu nên lần này ông ta thông minh hơn hẳn, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân liên thủ với nhau đánh Âm Minh Khôi Tướng kia tan tác.
Rầm!
Phía này, Diệp Thành lại lần nữa tung chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh với thần uy ngút trời cứ thế giáng xuống khiến Âm Minh Khôi Tướng bị trấn áp đến mức tan vỡ.
Ngay sau đó, Diệp Thành liền đưa mắt nhìn khắp chiến trường.
Ập vào mắt hắn toàn là huyết quang, chiến trường cả gần trăm dặm xung quanh khắp nơi đều toàn bóng người đang giao chiến, bầu hư không phủ thêm một lớp máu, trên mặt đất thây xác chất thành núi, nơi này chẳng khác gì địa ngục cả.
Có điều may mắn đó là liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn đều chiếm ưu thế, mặc dù Âm Minh Khôi Tướng của Chính Dương Tông bay từ trên trời xuống không hề ít nhưng dựa vào chúng mà muốn thay đổi thế cục thì còn kém xa.
“Nhanh chóng giải quyết bốn điện chủ còn lại của Chính Dương Tông”, Diệp Thành lập tức truyền âm ra tứ phía, hắn bước trên biển hỗn độn sát phạt về phía điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông.
Hiện giờ cái bọn họ cần chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất diệt những điện chủ còn lại của Chính Dương Tông, một khi điện chủ của Chính Dương Tông bị giết thì đại quân của Chính Dương Tông ở đây nhất định sẽ bị chia năm sẻ bảy, như vậy thì việc còn lại dễ hơn nhiều.
“Diệp Thành?”, điện chủ phân điện thứ nhất còn đang xông lên thì nhìn thấy bóng Diệp Thành sát phạt tới, mặt mày ông ta tôi độc hẳn lại, “đòn đánh lén lúc nãy nhằm vào ta chính là do ngươi làm?”
“Ta đeo mặt nạ mà ông còn nhận ra được, vãn bối thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi”, điện chủ đầu tiên bật cười u ám, “mọi thứ đều do ngươi làm, thế lực thần bí làm loạn thế cục Nam Sở chính là do ngươi đứng sau điều khiển”.
“Giờ ông mới hiểu thì đã muộn rồi”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng lập tức ra tay, hắn đâm ra một kiếm tuyệt thế chém vào chân của điện chủ phân điện thứ nhất.
“Loại đồ đệ khi sư diệt tổ”, điện chủ phân điện thứ nhất gằn lên phẫn nộ, ông ta thi triển đại thần thông, phần trán có thần mang linh hồn bay về phía Diệp Thành.
“Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến, Đan Tổ Long Hồn bay ra khỏi thần hải, há miệng nuốt trọn thần hải linh hồn của điện chủ phân điện đầu tiên, còn lúc này, Diệp Thành cũng đã sát phạt tới phía trước mặt ông ta, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một, hỗn hợp với hỗn độn pháp tắc đạo, một chưởng tung ra khiến cho điện chủ phân điện dầu tiên phun ra máu lùi về sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!